–[ Thế giới công lược thứ tư bắt đầu.]
[ Nhiệm vụ: Làm cho Diệp Tử Ngôn và vợ cả ly hôn; Khiến cho Diệp Tử Ngôn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Tiểu Diệp Tử thân mến,
Chào thầy.
Tính ra bức thư ngày hôm nay đã là bức thứ tình thứ 12 em gửi cho thầy ~
Em không biết thầy xử lý 11 bức thư trước đó ra sao, em phát hiện trong 11 ngày qua thầy không hề có bất cứ một dấu hiệu phản hồi nào! Chẳng lẽ thầy đã phát hiện ra việc em nhờ người khác viết thư giùm rồi sao?
Được rồi, em nhận tội. Thật ra em đã đi tìm tên Diệp Khải Nhạc kia viết hộ. Cậu ta được mọi người công nhận là “người đàn ông viết thư tình giỏi nhất trong lịch sử”. Tuy rằng có chút hoài nghi lời nói của Diệp Khải Nhạc nhưng em vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta Dù sao cụm từ “giỏi nhất lịch sử” này cũng thật là oách. Hơn nữa, lời của cậu ta viết so với mấy câu sến súa trên mạng như “anh là bầu trời của em, là cuộc sống của em, là ý nghĩa để em tồn tại……” gì gì đó thì đáng tin hơn nhiều.
A….Có phải em đã viết lạc đề rồi không nhỉ?
Để biểu hiện thành ý của mình, em quyết định tự mình viết một lá thư tình. Chính là lá thư thầy đang nhìn thấy đây.
Thật ra với tư cách là một thầy giáo, thầy không xứng với chức vụ chút nào — bởi vì thầy quá đẹp trai, khiến cho em mỗi lần đi học, ngoài việc ngồi ngắm thầy ra thì chả thể làm được việc gì khác.
Còn với tư cách là một người đàn ông, thầy thực sự thành công, bởi vì bộ dạng của thầy vô cùng phù hợp với con mắt thẩm mỹ của phái nữ.
À, em nghe nói nhà thầy cực kỳ ~ giàu, chỉ có điều vì muốn cống hiến cho xã hội nên thầy mới đi làm giáo viên, phải không ạ?
Vậy mục đích của thầy đã đạt được rồi đấy, bởi vì với khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan nhu hòa của thầy, cùng nụ cười ấm áp mang theo phong độ của một người trí thức đã khiến các thiếu nữ chúng em động tâm mơ mộng. Đây là cống hiến rất lớn đó nha.
Ừm ~ em nên biểu đạt tình yêu của mình đối với thầy như thế nào bây giờ? Người yêu của em ~
Thầy cảm thấy lá thư tình này có được không? Em không dám đưa cho Diệp Khải Nhạc xem vì sợ cậu ta sẽ cười nhạo mình.
Tóm lại, thầy cứ tiếp tục xem nhé, có thể hiểu tâm ý của em là được rồi! Được em coi trọng thế này hẳn thầy đang lén cười trộm đi? Uhm, em có thể tưởng tượng được dáng vẻ kích động mang theo ngượng ngùng, cũng tâm trạng phức tạp đan xen giữa vui vẻ và chua xót của thầy khi nhận được 11 bức thư trước đó.
Đây đã là lá thư thứ 12, tuy rằng thỉnh thoảng ngượng ngùng một chút cũng có thể coi là một loại tình thú, nhưng quá mức thì lại không được hay cho lắm. Bởi vậy hôm nay cho phép em được chôn sâu sự ngượng ngùng ở dưới đáy lòng, để được bày tỏ tình yêu của em đối với thầy!
Em sẽ chờ thầy trên tầng thượng — giống như 11 ngày trước đó.
Người âm thầm yêu mến thầy,
Ngô Khiết Tào.
——— ————————–
Ưu nhã khép lại tờ giấy màu hống phấn có in hình trái tim, Diệp Tử Ngôn nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Anh ngồi một mình ở góc tối, nhưng vẫn khó giấu nổi hào quang. Phong độ của một người trí thức cùng bối cảnh gia đình giàu có khiến cho anh luôn là tiêu điểm giữa đám đông; cho nên nụ cười này ngay lập tức làm Lục Nhân Giáp chú ý.
Lục Nhân Giáp lấy tay chống cằm, trêu đùa: “Ái chà, thư gì mà lại khiến cho cậu cười vui vẻ như vậy? Chắc không phải là thư tình đó chứ?”
Diệp Tử Ngôn nghe vậy liền ngẩng đầu, duy trì nụ cười làm say lòng người nhìn anh ta, không nói câu nào.
Lục Nhân Giáp hứng thú hỏi: “Đúng là thư tình đấy à?”
“Tôi có việc đi ra ngoài một lát.”
Dưới ánh mắt trêu chọc của Lục Nhân Giáp, Diệp Tử Ngôn cầm tờ giấy màu hồng phấn, do dự một chút, lại mở ngăn kéo lấy ra 11 lá thư còn lại.
Dọc theo đường đi có rất nhiều học sinh chào hỏi, Diệp Tử Ngôn luôn mỉm cười đáp lại như thường lệ, tốn không ít thời gian.
Khi tới được tầng thượng, quả nhiên thấy một người đang đi qua đi lại, nói chính xác thì là một cô gái giống như con búp bê tinh xảo đang không ngừng di chuyển.
Tầm mắt của cô luôn đặt tại cửa mở phía cầu thang, bởi vậy khi Diệp Tử Ngôn vừa đến, cô nhìn thấy anh ngay tức khắc.
Cô nói: “Em biết thầy sẽ đến mà.”
Diệp Tử Ngôn nhận ra đây là hoa khôi của lớp học anh bắt đầu dạy thay nửa tháng trước.
Anh luôn rất bao dung đối với các học sinh đang trong thời kỳ trưởng thành, bởi vậy Diệp Tử Ngôn nhìn cô gái, thuần thục dùng giọng nói hòa nhã dẫn dắt bước: “Ngô Khiết Tào phải không? Thư này của là do em viết?”
Diệp Tử Ngôn cầm tập thư tình, có lẽ là do khí chất quá mức ôn hòa, cho nên tuy rằng theo lý mà nói phái nam dùng màu hồng phấn trông có vẻ quái dị nhưng ở trên người anh nó lại đặc biệt hoàn mỹ phù hợp.
Ngô Khiết Tào đến gần Diệp Tử Ngôn, thân thể nho nhỏ mới cao qua eo của Diệp Tử Ngôn một chút. Hơi ghé đầu vào nhìn, mấy lá thư màu hồng phấn kết hợp với làn da trắng nõn của anh thật xinh đẹp.
Ngô Khiết Tào gật đầu: “Đúng là em viết. Quả nhiên thầy đã đến.”
Nhìn cô nhận lại 12 bức thư tình xong, Diệp Tử Ngôn mới nói: “Em còn quá nhỏ, không phân biệt được tình yêu và sự sùng bái. Tôi hy vọng em có thể bình tĩnh suy xét lại thật kỹ lưỡng, hiểu rõ suy nghĩ của bản thân. Hiện tại……”
“Dừng dừng dừng!” Nói liên tục ba từ “dừng”, Ngô Khiết Tào đánh gãy lời anh, “Em hẹn thầy tới đây không phải để nghe thầy dạy bảo. Hơn nữa, không phải thầy thầm mến em sao? Mỗi lần thấy em thầy đều cười rất dịu dàng mà. Không cần che giấu, em biết thầy thích em.”
Diệp Tử Ngôn cứng họng, không biết phải trả lời thế nào, nhìn đôi mắt to đang chớp chớp của cô gái xa lạ trước mặt, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: “Không, tôi không có…… loại tình cảm như em nghĩ đâu. Tôi luôn coi em là một học sinh gương mẫu học giỏi — hiện tại cũng vậy.”
Ánh mắt Ngô Khiết Tào chợt ảm đạm, cả người ủ rũ. Cô quệt miệng, chậm rãi cúi đầu nhìn nền xi măng bên dưới, mũi chân vô thức di qua di lại, phát ra tiếng ma sát khó nghe.
Lúc này, Diệp Tử Ngôn mới ý thức được lời mình nói đã làm tổn thương tâm hồn của ‘cô gái hồn nhiên’ này, anh vội vàng bổ sung: “Nhưng kỳ thực em rất đáng yêu.”
“Đó đó, thầy thích em mà, có thể gọi là vừa gặp đã yêu đó!”
“Ha ha.”
“Thầy cười cái gì?”
“Không có gì. Chỉ là bạn học Ngô Khiết Tào à,” Diệp Tử Ngôn vẫn giữ thái độ hòa nhã: “Tôi đã có vợ, chúng tôi đang rất hạnh phúc.”
Có những khi, sự hòa nhã lại là vũ khí làm tổn thương con người tốt nhất.
Bởi vì luôn đối xử hòa nhã với tất cả mọi người cho nên Diệp Tử Ngôn chưa bao giờ có những dao động cảm xúc quá lớn. Tuy rằng cảm thấy khó hiểu khi có rất nhiều người thích mình, nhưng anh chưa từng thực sự muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Diệp Tử Ngôn không biết đối với những người được người khác đối xử dịu dàng sẽ bất giác sinh ra một loại ảo giác “bản thân mình là đặc biệt”, và cứ thế bị hãm sâu vào vũng bùn không thể kiềm chế.
Loại tâm tư này đều là tự nguyện, bởi vậy chưa có người nào từng nói cho Diệp Tử Ngôn biết suy nghĩ của họ.
Lúc đầu nhận được lời tỏ tình, Diệp Tử Ngôn cũng khá kinh ngạc nhưng cho đến giờ thì đã thành quen.
Mà sau khi kết hôn thì luôn lấy cớ đã có gia đình để từ chối tất cả.
Đợi thật lâu cũng không thấy Ngô Khiết Tào trả lời lại, vì vậy Diệp Tử Ngôn tự động cho rằng việc này đến đây là kết thúc – như những trường hợp tương tự trước kia vậy.
Anh khẽ gật đầu coi như tạm biệt rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Nhưng ngay tại lúc Diệp Tử Ngôn sắp bước qua cửa thì Ngô Khiết Tào đột nhiên mở miệng.
Giọng nói mạnh mẽ, tràn đầy sức sống: “Kết hôn thì đã làm sao? Mẹ em nói kết hôn xong vẫn có thể ly hôn. Chỉ cần tốn một chút tâm tư, đàn ông sẽ giống như chó con mong ngóng phủ phục dưới váy em — bởi vì em đủ xinh đẹp.” Nói xong, cô nghiêng đầu, hai mắt mở thật lớn: “Em thấy lời mẹ nói rất có lý. Thầy nói xem, em có đẹp không?”
Cô quả thật rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, bộ đồng phục đơn giản nhưng mặc trên người cô lại mang theo vài phần cuốn hút.
Đối diện với ánh mắt hút hồn mê hoặc của Ngô Khiết Tào, Diệp Tử Ngôn không hề có chút bối rối hay hoảng hốt nào.
Nhưng anh không trả lời vấn đề quái dị này, chỉ sải bước đi nhanh hơn.
Ngô Khiết Tào ở phía sau cất cao giọng: “Em cho thầy thời gian để suy nghĩ, đến khi tan học thầy phải cho em một câu trả lời thuyết phục.”
Thời gian cứ thế trôi đến xế chiều, Diệp Tử Ngôn mới phát hiện ra vì sao mỗi lần lên lớp dạy học anh lại có cảm giác quái lạ.
Trước kia không chú ý tới, hiện giờ mới thấy, Ngô Khiết Tào ngồi ở cuối lớp luôn luôn chống cằm, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn anh chăm chú.
“Ngô Khiết Tào, em trả lời câu hỏi này đi.”
“Em chọn A.”
“Câu này phải chọn B, bởi vì……”
Đứng trên bục giảng, Diệp Tử Ngôn cẩn thận giải thích đáp án, ở phía dưới lớp, Lục Nhân dùng bút chọc chọc Ngô Khiết Tào: “Người đẹp ơi là người đẹp, mắt cậu lại sắp rớt ra khỏi tròng rồi kìa.”
“Cậu quản được à? Được hoa khôi của lớp chúng ta yêu thích như vậy, đó là vinh hạnh của thầy ấy.”
“Thôi đi, người ta đã kết hôn rồi đó.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày thầy ấy là người đàn ông của tớ! Mẹ tớ nói……”
Có vẻ như tiếng nói chuyện bên dưới quá lớn, Diệp Tử Ngôn đang viết bảng quay đầu lại, ôn hòa nhắc nhở: “Hiện tại đang là giờ học.”
Dưới bục giảng trong nháy mắt trật tự.
Một tiết học trôi qua thật nhanh.
Ít nhất thì trong mắt của Ngô Khiết Tào, mới chỉ nghe qua vài cái đề mục là đã hết tiết rồi.
Chuông tan học vang lên, phòng học lập tức ầm ĩ náo nhiệt, tiếng gọi rủ đi ăn, kéo bạn đi WC đủ cả, chỉ có duy nhất Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc ngồi yên tại chỗ, xung quanh không có ai. Cô cao ngạo ngước cằm, nhìn chăm chăm lên bục giảng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh cả lớp, Diệp Tử Ngôn thong thả bước đến trước chỗ ngồi của cô, gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn: “Ngô Khiết Tào, chúng ta có thể đi ra ngoài nói chuyện không?”
“Có thể.” Ngô Khiết Tào trả lời giống như nữ vương kiêu ngạo ban cơ hội cho thần tử của mình.
Hai người lại cùng lên tầng thượng.
Tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Diệp Tử Ngôn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Sau khi bị nữ vương Ngô tặng cho một ánh mắt xem thường, anh mới lấy khăn tay của mình ra, cẩn thận phủ lên chỗ ngồi.
Ngô Khiết Tào không có ngồi xuống, mà mở miệng nói: “Thầy đã nghĩ xong chưa? Đúng là thầy thích em mà.”
“Tôi đã nghĩ xong rồi. Tôi không thể nhận lời em.”
“Sao thầy phải lãng phí thời gian làm gì. Sớm hay muộn thầy cũng sẽ đồng ý mà.”
“Vì sao……”
Diệp Tử Ngôn không kịp nói thêm điều gì, vì mắt thấy Ngô Khiết Tào đang trèo lên lan can, giang hai tay sang hai bên duy trì cân bằng, lắc lư bước đi từng bước.
“Không vì cái gì cả, bởi vì thầy không nhận lời em, em cũng không muốn sống nữa.”
“Em……”
“Thầy nói đi, thầy có đồng ý hay không?”
Khi nói chuyện, thân thể của cô cũng rướn dần ra phía ngoài, độ cao của lầu bốn cũng đủ để lao vào cái ôm ấm áp của tử thần rồi.
Ngô Khiết Tào lặp lại:“Đồng ý hay không đồng ý?”
“…… Chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước một chút.”
“Đây là đáp ứng rồi đó, ngoan quá ~”
“Em mau xuống dưới đi.”
“Thầy ôm em xuống, em thấy xấu hổ lắm.”
Đứng đối diện với Ngô Khiết Tào, Diệp Tử Ngôn bất đắc dĩ giang rộng hai tay, cánh tay lập tức truyền đến một xúc cảm mềm mại.
“Mẹ nói ‘Tuy rằng một khóc hai nháo ba thắt cổ là chiêu cũ nhưng lại rất hữu dụng’, quả nhiên chính xác .”
“……” Diệp Tử Ngôn dở khóc dở cười.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, nhất thời mê luyến là hiện tượng khá phổ biến, có lẽ chờ cô lớn thêm một chút thì sẽ hiểu chuyện ra thôi .
Dường như nghe được suy nghĩ trong lòng của Diệp Tử Ngôn, Ngô Khiết Tào nhăn mũi: “Không phải nhất thời mê luyến đâu ~ em sẽ không từ bỏ thầy.”
Diệp Tử Ngôn chỉ biết mỉm cười.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tuổi trẻ vĩnh viễn là lợi thế lớn nhất.
Mặc kệ là đàn ông ở độ tuổi nào, hay tính cách ra sao, chỉ cần ở chung với một người phụ nữ trong thời gian dài thì trong tiềm thức cũng sẽ tự sinh ra sự nhàm chán.
Cho dù còn yêu vợ mình nhưng bọn họ lại không chống cự nổi trước một gương mặt mới, đặc biệt là khi khuôn mặt mới đó lại khơi gợi lên nhiệt tình đã vùi sâu trong quá khứ.
Có lẽ nhìn bề ngoài trông bọn họ có vẻ kiên định, nhưng trong lòng bọn họ nhất định sẽ có một khe hở.
Mà điều tôi muốn làm, chính là xé thật to cái khe đó ra, cho tới khi nào đủ lớn để nhét bản thân mình vào trong đó, tiến vào lòng anh ta thì thôi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.