Cứ như vậy, thiếu niên ngốc nghếch liền bị Dạ Thiên không chút lưu tình đuổi đi. Còn y lại vô cùng thư thả, dựa người lên thân rồng lớn.
Tà Long tò mò: “Ngươi sao lại không để ta thu thập tiểu tử kia? Như vậy sẽ rất có lợi a.”
Dạ Thiên: “Tiểu Tà cũng chỉ là vừa tiến nhập Kim Đan kỳ. Mảnh linh hồn của y sao có thể chịu được sức mạnh ngươi.”
“Ngươi đây là thiên vị y.” Tà Long bất bình.
Dạ Thiên bất lực.
“Ta không thiên vị y thì thiên vị ai đây? Y vốn chỉ mới là một nụ bạch liên hoa. Sao ta nỡ ép y trở thành hắc liên hoa. Còn ngươi…” Liên diệp (lá sen) cũng chẳng làm nổi.
Tà Long ủy khuất: “Ngươi sao lại như thế? Ta và tiểu tử kia vốn là một cơ mà.”
Nói không sai. Thật ra, thiếu niên Tư Mạc Tà cười nói hoạt bát kia chân chính lại chỉ là một mảnh hồn phách bé xíu lưu lạc của Tà Long.
Khi xưa, lúc Tà Long sắp lên cửu cấp đã bị tu giả m Hư kỳ nhìn trúng. Lão tập hợp một lượng không nhỏ yêu thú, cùng tu giả. Nhân lúc nó thăng cấp mà hạ thủ. Hại nó tu vi không những giảm xuống. Hồn phách cũng vì lôi kiếp mà bị phân tách. Nhưng không ngờ, nó mệnh chưa tận. Dù để mất hai mảnh hồn phách vào tay lão, không những đánh lão ta tàn phế nửa thân dưới. Còn thành công thả đi một mảnh hồn. Chỉ tiếc, nó vẫn là ở thế bị động. Cuối cùng chỉ còn biết liều mạng lui vào sơn động kia.
Mảnh hồn phách lưu lạc mệnh cũng không quá tốt, lại yếu ớt, suốt chặng đường không ngừng chạy trốn đám tu giả. Sau đành nhanh chóng kiếm đại một thai nhi mà chui vào. Mặc kệ việc mất đi ký ức, bảo toàn con đường sống. Nhưng cũng vì thế, mảnh hồn phách kia dần trở lên độc lập. Qua rất nhiều đời, trở thành Tư Mạc Tà của bây giờ.
Tà Long đầu cúi thấp, đuôi cuốn lấy ngón tay út của y, nỉ non: “Ngươi thiên vị y.”
Dạ Thiên cạn lời.
Nghĩ tới trước mắt mình, đây từng là một Huyền Long thân dài cả mấy trăm trượng, gϊếŧ chóc, tắm máu như cơm bữa. Dạ Thiên y không khỏi mà kính sợ, nhưng cũng vô cùng buồn cười.
“Là ta thiên vị y quá. Sau này, ta sẽ tiết chế.”
Tà Long vui vẻ: “Ngươi nói rồi đó. Không được tiếp tục thiên vị tiểu tử kia.”
Dạ Thiên xoa xoa đầu rắn: “Ta biết rồi. Về sau, ta sẽ chú ý hơn.” Ta là nói tiết chế chứ không phải chỉ thiên vị mỗi mình ngươi. Ngươi làm gì mà vui như vậy?
Men theo đường cũ, Tư Mạc Tà mang một bụng đầy phiền não chậm bước. Hắn vẫn chưa thể tin được bản thân cùng Tà Long kia lại có liên kết linh hồn lực. Tuy nó rất mỏng manh. Nhưng cũng có nghĩa là hắn thân thế không minh bạch. Và hẳn đây mới chính là lý do y không có quá thân cận hắn.
“Tiểu sư đệ? Nghĩ gì mà đăm chiêu như vậy?”
Giọng thiếu nữ non nớt vang lên, phá vỡ mạch suy nghĩ viển vông.
Ngay khi vừa ngước lên, Mạc Tà liền đứng hình. Đứng trên ngọn trúc cong cong, tiểu nữ tử chín, mười tuổi, thân vận y phục đệ tử nội môn thượng tầng. Một bên đeo ngọc giản, một bên mang ngọc tiêu. Nhìn vô cùng khả ái. Giờ thì hắn mới hiểu vì sao, y lại gọi người kia là “Mộc nhi”. Vậy hóa ra, hắn là ghen với một tiểu hài.
Mạc Tà ngượng ngùng, cúi đầu: “Là đệ thất lễ.”
Nhìn dáng vẻ ôn thuận hoàn toàn trái ngược với vị sư tôn của mình, nàng lại không kìm được mà hiếu kì.
“Sư tôn ta hình như rất coi trọng ngươi?”
“Chỉ là hình như mà thôi, Mộc sư tỷ.” Tư Mạc Tà buồn bã.
Mộc Thanh không cho là đúng: “Ta theo sư tôn năm năm, chưa từng thấy người đối với ai như với ngươi cả.”
Mạc Tà có chút kinh ngạc không tin: “Đợi đã. Mộc sư tỷ, người từ năm tuổi đã theo y?”
“Năm tuổi?” Nàng khoái chí cười phá lên: “Ha ha. Tiểu tử ngốc, ta đã mười lăm rồi.”
Tư Mạc Tà khó hiểu.
Nàng đưa cao lọ đan dược: “Ta vừa thử luyện Hồi Xuân đan. Nhưng dược tính đối với đám tiểu bối chúng ta quá mạnh nên mới thành thế này.”
Mạc Tà có chút lo lắng: “Sư tỷ… Ngươi sẽ không phải mãi trong tình trạng này chứ?”
“Không a. Ca ca ta đang chế giải đan cho ta rồi. Rất nhanh sẽ thành.” Nàng kiêu ngạo.
“Đó là đan ngũ cấp.” Tư Mạc Tà kinh ngạc.
“Suỵt.” Mộc Thanh nhẹ cười đạt tay lên môi nhỏ: “Lòng người khó lường. Đệ hiểu chứ?”
Mạc Tà khẽ gật đầu: “Vâng, sư tỷ.”
Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo đầy kiên định kia, nàng dần hiểu được, sao sư tôn lại thích tiểu tử này. Nhưng tiểu tử này ngờ nghệch như vậy. Liệu có thể trở thành chỗ dựa, bảo hộ sư tôn một đời không? Y còn quá nhiều thứ để học.
Khác với Liên Khải và Huyền Tâm đều là cô nhi, không có hậu thuẫn. Đôi song sinh Mộc gia họ lại có cho mình hậu thuẫn vô cùng cường đại. Tuy không thể so bì với Lâm gia thoải mái ngang ngược. Nhưng cũng là động vào liền phỏng. Dù thế, huynh muội nàng lại vô cùng cẩn thận dấu đi thực lực. Bởi cuộc sống trong mấy đại gia tộc, không hề dễ thở chút nào. Nếu không nhờ sư tôn âm thầm giúp phụ mẫu bọn họ, Mộc gia hẳn khó mà đổi chủ. Tài năng của bọn họ hẳn cũng sẽ bị chôn vùi cùng cái gia tộc kia.
Nộ Tâm đỉnh
Ngay sau khi trở về, Mạc Tà liền lập tức bị Kiệt Kha gọi tới. Bước vào sảnh lớn, hắn bị dọa sợ. Ngoài Kiệt Kha. Còn bất ngờ xuất hiện mấy vị sư bá sư thúc. Nhưng thu hút tất thảy chú ý lại là vị lục sư thúc phong thái trang nhã cười nói rôn rả, dễ gần. Y hoàn toàn trái ngược với người kia.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau chào hỏi.”
Được Kiệt Kha gọi tỉnh, Tư Mạc Tà nhanh chóng tiến vào, cung kính chào hỏi: “Chưởng môn sư bá. Điệp sư bá. Sư tôn. Phùng sư thúc. Đệ tử chậm chễ.”
Tinh tế quan sát cử chỉ của Mạc Tà, Phùng Hư như hài tử phát hiện thứ thú vị, tới cả đuôi mắt cũng cong lên: “Lễ nghi, tâm tính, xương cốt đều hảo. Vậy ra, đây là tiểu tử mà Dạ sư đệ hứng thú? Không tệ. Không tệ nha.”
Chẳng thể vừa mắt nổi cái vẻ không đứng đắn của Phùng Hư, Kiệt Kha nhăn mày: “Không tệ cái đầu ngươi. Hài tử cũng đã sinh rồi. Đứng đắn chút đi.” Nói xong liền quay sang Mạc Tà: “Ngươi không cần để ý hắn. Chỗ Dạ sư thúc ngươi thế nào rồi?”
Mạc Tà đáp: “Bẩn chỗ Dạ sư thúc vẫn tốt. Nhưng đệ tử đến muộn nên chỉ có thể đưa đồ tới tay Liên Khải sư huynh.”
“Thật lạ a. Được Dạ sư thúc ngươi coi trọng như vậy. Sao lại không gặp được?”
Nghe Phùng Hư hỏi vậy, Định An có chút căng thẳng, đặt xuống tách trà.
Mạc Tà thẳng lưng đáp: “Bẩm lục sư thúc, đệ tử tiến vào thượng tầng trùng hợp Dạ sư thúc đã khởi động cấm chế nên không thể tiếp tục tiến vào.”
Phùng Hư phẩy phẩy quạt che đi nụ cười gian xảo: “Ra là vậy sao.”
Ấn đường của Định An mới hơi dãn ra, chậm nói: “Dù là thế đi chăng nữa. Ngươi cũng nên ít lui tới Nhã Tâm đỉnh chút. Tránh để y phân tâm.”
Mạc Tà ánh mắt liền xao động. Dù không nỡ, nhưng chuyện này hoàn toàn không thể phản bác. Bởi hắn cũng biết, tu luyện, cần phải tập trung tất thảy tinh thần lực. Cấm kị nhất chính là làm phiền, phá rối. Chỉ cần sơ xảy một chút, may thì mất chút tu vi. Nặng thì tới cả mạng cũng không còn. Hắn đây là phải vì y mà suy xét. Phân rõ nặng nhẹ.
“Chưởng môn nói phải. Đệ tử sẽ chú ý hơn.”
Điệp Linh hơi gật gật đầu, khen ngợi: “Rất hiểu chuyện.”
Mạc Tà cúi mình cung kính: “Cảm tạ sư bá khen ngợi.”
Trái với mấy người kia, Định An chẳng hiểu sao lại thấy xú tiểu tử kia không mấy thuận mắt.
“Không còn chuyện của ngươi nữa. Lui xuống trước đi.” Định An lạnh nhạt.
Mạc Tà hành lễ: “Vậy đệ tử xin được phép lui xuống trước.”
Nhìn bóng nhỏ xa xa rời khỏi chính điện, Phùng Hư khóe môi hơi cong: “Có được một đồ đệ như vậy. Kiệt sư huynh đúng là phúc khí thật lớn.”
Kiệt Kha hơi nhướng mày, sau lại không đáp. Dụng ý trong câu nói của Phùng Hư, hắn hiểu. Thu được tiểu đồ đệ thiên phú tốt, lại không bằng thu được một đồ đệ mà Dạ Thiên, Dạ phong chủ coi trọng. Thực vậy, chỗ tốt hắn nhận được từ y trước nay chỉ ít hơn chưởng môn sư huynh mà thôi.
--- Hết chương ---