Phòng củi trù phòng, một đám đồng môn xúm lại to nhỏ.
Khơi mào, là một đệ tử ngoại môn thượng tầng mới tiến nhập: “Ngươi nói xem gần đây sư tôn cứ dăm ba bữa liền tới lui Nộ Tâm đỉnh. Đây là có sự tình gì a?”
Một đệ tử không cho là đúng phản bác: “Không thể nào. Ngươi đây là từ đâu nghe được loại tin tức này?”
“Đúng đó. Ai mà chẳng biết. Từ khi còn dưới trướng Tu Nhã tiên nhân, hai vị phong chủ đều như nước với lửa. Nếu không nhờ chưởng môn, cùng Điệp phong chủ khuyên giải, nào có sóng yên biển lặng như bây giờ.” Một môn sinh bổ sung.
Đệ tử kia kinh nghi: “Nào phải a. Nếu hai đỉnh đã làm căng tới vậy. Sao lại còn có đệ tử Nộ Tâm đỉnh lui tới chỗ chúng ta học hỏi? Đã vậy, ta còn thấy Đại sư huynh khi nghe tên đó mang đồ tới liền không nghĩ nhiều đưa qua ngọc giản. Nhưng lại đối với Lâm Tống tân đệ tử nội môn đầy triển vọng, thiên phú, vô cùng qua loa có lệ, không mấy thân cận.”
Được nhắc nhở, mấy môn sinh kia liền ngộ ra có gì đó không đúng. Đây thực sự là quá có vấn đề a. Thứ Tư Mạc Tà được phân phó mang tới là gì? Sao lại được coi trọng tới vậy? Lại nói Nội Tâm đỉnh cùng Nhã Tâm đỉnh của bọn hắn có thực là đang đối nghịch? Không đội trời chung?
Tư phòng Kiệt Kha
Nhìn chỗ đan dược mới được Dạ Thiên mang tới, Kiệt Kha không khỏi có chút phiền não: “Ngươi mang nhiều đan tới như vậy? Đây là quá dọa người rồi.” Toàn là đan bát cấp thượng phẩm đó nha! Ngươi đừng bảo là muốn mang số đan dược này đè chết ta?
Dạ Thiên lại không cho là đúng nói: “Ta gần đây đang thử luyện chế vài loại mới. Dư không ít.”
Kiệt Kha đen mặt: Tên này là đang ra vẻ, ta là thổ hào, tùy tiện liền có thể cho ngươi. Mau tới bóc lột ta.
Đúng là nhờ chỗ đan dược y mang tới, Nộ Tâm đỉnh chi tiêu gần đây cân đối không ít. Luyện thú cần một lượng không nhỏ Thuần Hóa Đan, làm đám yêu thú trở lên ngoan ngoãn. Lại cần Hoàn Hồn Đan để tăng linh hồn lực khống chế yêu thú. Mà cùng đó, luyện thể cần rất nhiều Cường Thể Đan để điều thân, cứng cáp gân mạch. Bên cạnh đó còn rất nhiều đan dược khác.
Xong với đó, sử dụng quá nhiều đan dược không phải là tốt. Đan độc sẽ tích lại trong cơ thể làm các vách ngăn giữa các bậc trở lên dày, khó phá vỡ hơn. Tu vi cũng vậy bị thu hẹp, không thể tiếp tục tiến xa. Nhưng dường như việc này cũng được đệ đệ hắn có suy tính trước. Trộn lẫn trong đống đan dược còn có vài bình nhỏ, là Trừ Độc Đan. Tuy hơi ít nhưng đây thực sự là vật vô cùng trân quý. Không biết bao nhiêu lão quái vật, cùng đại gia tộc cầu không được. Vậy mà, Kiệt Kha hắn lại vô cầu có được ba bình.
Nhưng hắn cũng tự ngộ ra được, không ai cho không ai cái gì cả.
“Ngươi đây là có việc muốn nhờ ta?” Kiệt Kha hơi nhíu mày, nghi hoặc.
Dạ Thiên cũng không ngại thừa nhận: “Đúng là có việc muốn nhờ huynh.”
Kiệt Kha cười khẩy. Đúng như hắn suy đoán a. Tên cáo già Dạ Thiên này vẫn là không thay đổi.
“Ngươi muốn gì?”
Dạ Thiên đặt xuống tách trà trên tay, khẳng khái: “Ta muốn trà này.”
Kiệt Kha đơ ra.
Dạ Thiên cảm thán nói: “Trà này thực sự rất ngon. Dùng với bánh tiểu Tà mang qua lần trước quả rất hợp.”
“Ngươi mang nhiều đan tới như vậy là để… đổi trà?” Kiệt Kha kinh nghi. Người này đây là quá tùy hứng rồi.
Dạ Thiên: “Đại sư huynh, Nhị sư tỷ nói rất thích nó.”
Kiệt Kha: Ngươi đây là uy hϊếp ta?
“Ta hiểu rồi. Sẽ bảo tiểu tử đó làm thêm một phần mang sang cho ngươi.”
Dạ Thiên đại thắng tươi cười: “Vậy là trước vẫn phải cảm tạ sư huynh cùng sư điệt rồi.”
Đúng lúc này, Mạc Tà cung kính mang điểm tâm tiến vào: “Sư tôn, sư thúc. Đồ đệ mang điểm tâm…”
Dạ Thiên cắt ngang: “Ta có việc phải rời đi.” Rồi ngang ngược cướp đi đĩa điểm tâm, nói: “Cái này của ta.”
Kiệt Kha phẩy phẩy tay đuổi khách: “Đi đi.”
Nhìn một tay trống không, Mạc Tà có chút hẫng hụt. Rõ ràng là nói thích hắn, si mê đồ hắn làm tới mức chạy tới cướp về. Lại ngoại trừ lần đầu gặp nhau, thì liền một lần lại một lần đều đối hắn lạnh như vậy.
Hệ thống: "Độ hảo cảm: Kiệt Kha + 10, Tư Mạc Tà + 5."
Thấy người đã khuất dạng từ rất lâu, vậy mà, tâm tư tiểu đồ đệ hắn cũng đi theo. Chẳng thể đọng lại chút gì, để hiếu thuận hắn cả.
Kiệt Kha cáu giận gõ đầu Mạc Tà: “Người cũng đã đi rồi. Ngươi nhìn nhiều như vậy. Không sợ mắt lồi ra sao?”
“Đồ đệ chỉ là…” muốn nhìn nhiều hơn chút. Mạc Tà ấp úng cố giấu đi tâm tư.
Kiệt Kha: “Ngươi đó, chẳng có chút tiền đồ gì cả.”
“Sư tôn.” Tư Mạc Tà ủy khuất.
Uống chút trà hạ hỏa, nghĩ chút, hắn chỉ đành nói: “Mà thôi. Ngươi cũng là nhìn hắn nhiều một chút đi. Rất lâu nữa, sẽ không thường xuyên được nhìn nữa đâu.”
Nhìn khuôn mặt trắng xanh của tiểu đồ đệ, Kiệt Kha chậm nói: “Trước đây, sư tôn ta có dặn dò phải đặc biệt chiếu cố tên ngốc đó. Ban đầu ta cũng không hiểu. Tại sao lại cần phải đối một tên thiên phú như hắn chiếu cố? Sau ta mới biết, hắn đây là kiên trì, cùng nhẫn nhịn tới mức nào mới có thể leo cao như vậy?” Kiệt Kha có chút u buồn, đau thương: “Thân thể tên ngốc kia bản chất vốn hư nhược, lại yếu ớt tới cực điểm. Không hề thích hợp tu tiên. Mệnh cách xấu. Sẽ...”
Nói được phân nửa, Kiệt Kha không tự chủ mà thở dài, đổi chuyện khác: “Xong, vậy là, sư tôn ta đã đặc biệt khiến hắn thành ra như vậy. Yêu, ghét đều không hiện ra. Cả đời chỉ có thể mang một cái mặt lạnh. Đối chuyện gì cũng bình lặng, lãnh cảm. Người người không thể thân cận.”
Tư Mạc Tà vô thức nhìn về hướng người rời đi. Cả một đời mang một cái mặt lạnh? Đối chuyện gì cũng bình lặng, lãnh cảm. Người người không thể thân cận.
Có thể nói ra một phần chuyện xưa, giải quyết đi khúc mắc giữa hai tên ngốc kia. Kiệt Kha cảm thấy có chút nhẹ lòng, dễ thở.
Nghĩ lại, năm đó, hắn chỉ là nghĩ sư tôn chỉ bịa đại một lý do, cho việc nuông chiều tên gia hỏa kia. Nên Kiệt Kha hắn liền tự mình âm thầm học chút bói toán cùng chiêm tinh để xem mệnh cách thực sự của Dạ Thiên. Nhưng nào ngờ quẻ hắn bói ra lại khiến bản thân một phen hú vía. Mệnh cách của đệ đệ hắn... Vậy mà thực xấu. Còn là mệnh yểu. Chết sớm. Tư chất tu ma lại một mực cố chấp muốn tiến nhập tu tiên. Thành tựu cùng thanh danh cũng không phải ít. Dù vậy, cuối cùng vẫn là chết dưới tay người mình hết lòng dụng tâm bồi đắp. Thân vô bảo tồn.
- -- Hết chương ---