Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 16: Hơi dấm

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cảnh Duệ…..”

Mộ Lương nhìn Cảnh Duệ dẫn theo một tiểu cô nương đang đi phía trước, lười biếng cười.

“A, Vương gia, người như thế nào trở lại sớm như vậy?” Cảnh Duệ nghe gọi liền xoay người lại, ngạc nhiên nhìn hắn, không chỉ trở lại sớm, mà còn không đi vào bằng cửa chính….

“Có ý kiến?” Mộ Lương nắm tay Hoa Khấp Tuyết đến trước mặt hắn, giương mắt đánh giá nha hoàn bên cạnh hắn.

“Không, không dám, tiểu nhân nào dám ý kiến với ngài.” Cảnh Duệ cười lấy lòng, phát hiện Vương gia bữa nay tâm tình rất tốt, giương mắt lên nhìn bạch y nữ bên cạnh, liền hiểu rõ.

“Hừ.” Mộ Lương hừ nhẹ, “Đây là nha hoàn ngươi tìm cho A Noãn?” liếc nhìn cô gái mặc áo hồng phấn bên cạnh hắn.

“Dạ phải.” Cảnh Duệ gật đầu, “Tiểu Thuý, ngẩng đầu lên cho Tuyết cô nương nhìn một chút!”

Hoa Khấp Tuyết vừa nghe tên là “Tiểu Thuý”, huyệt thái dương liền co lại, tên thật trẻ con….

Tiểu Thuý chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cũng không tệ lắm, mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhìn cũng được, nàng nhìn Mộ Lương một cái, tựa như bị vẻ tuấn mỹ của hắn làm kinh ngạc, hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền quay đầu đi, lại nhìn qua bạch y nữ bên cạnh hắn.

Hai mắt to chuyển vòng vòng, cảm thấy cô nương này tuy mặt lạnh như băng, nhưng cũng không như những thiên kim tiểu thư trước kia nàng từng hầu hạ, trên người họ luôn mang tính khí được nuông chiều, cảm thấy mừng thầm cho chính mình sẽ không thường bị đánh như trước kia nữa….

Mộ Lương thấy nàng ta không bị vẻ đẹp mình mê hoặc lâu, mắt liền hiện lên suy nghĩ sâu xa, hắn trông như thế nào tự hắn biết, cho dù là tiểu thư nhà quan, nhìn thấy hắn cũng sẽ mất hồn thật lâu, vậy mà tiểu nha đầu này…. Nàng ta không phải tâm cơ quá sâu, thì chính là thần kinh quá thô….

“Cô Nương! Ngài sẽ không đánh ta chứ?” ánh mắt Tiểu Thuý sáng ngời nhìn Hoa Khấp Tuyết, mang theo khát vọng, cùng lo lắng.

Cảnh Duệ vừa nghe, đầu nở to, oán hận nhìn Tiểu Thuý, thật muốn đem nha hoàn này ném đi chỗ khác, chọn nàng chính là vì nhìn nàng còn nhỏ nhưng nhu thuận, nói sao hắn cũng không nghĩ nàng ta sẽ nói như vậy, câu đầu tiên nàng hỏi lại là câu này!

Lo lắng nhìn Vương Gia nhà mình, thấy hắn không phản ứng gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mang Tiểu Thuý chạy lấy người, phỏng chừng Tuyết cô nương sẽ không lưu tiểu cô nương này lại….

Hoa Khấp Tuyết chút nữa đã bật cười, trong mắt hiện lên hứng thú, tiểu cô nương này thật thú vị, nhưng vừa nghĩ tới câu đầu tiên nàng mở miệng nói là câu này, chắc trước kia đã bị người ta làm cho chịu không ít khổ, liền lắc đầu, “Sẽ không.”

Mộ Lương cũng kinh ngạc, A Noãn của hắn từ khi nào lại đối với người lạ tốt như vậy, bình thường không phải sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng đem người đuổi về?

Đánh giá Tiểu Thuý một cái, nhìn bộ dáng của nàng thật ngốc, thần kinh đơn giản, nếu đối với A Noãn không uy hϊếp gì, vậy thì có thể lưu lại.

“Phù, thật tốt quá!” Tiểu Thuý nghe Hoa Khấp Tuyết trả lời, thở dài nhẹ nhõm, miệng khẽ cười, lộ ra chiếc răng khểnh bộ dáng thật đáng yêu.

Hoa Khấp Tuyết trong mắt hiện lên ý cười, tiểu nha đầu này tính tình thật là quái lạ, “Đi theo ta.”

“Dạ được!” Tiểu Thuý dùng sức gật đầu một cái, vui mừng chạy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, “Cô Nương!”

“Ta là Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, cô nương cô nương, nghe thật không tự nhiên.

Tiểu Thuý khó xử nhìn nàng, suy nghĩ nửa ngày, cắn môi nhìn Hoa Khấp Tuyết, “Tiểu thư!”

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, trừng mắt nhìn, xem như đồng ý, nhìn nàng toàn thân quần áo thô ráp, nhìn sang vẻ mặt Cảnh Duệ đang dại ra: “Mang nàng ta đi thay một bộ đồ thật tốt.”

Cảnh Duệ ngẩng người, lập tức gật gật đầu, mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết có chút kỳ quái, vị luôn lạnh như băng này tại sao lại đối với tiểu nha đầu này với “Vẻ mặt ôn hoà” như vậy?

Một lần nữa đánh giá Tiểu Thuý, vẫn cảm thấy nàng ta không có ưu điểm gì….

“Tiểu thư, ta lui xuống trước, lập tức sẽ quay lại.” Tiểu Thuý cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với Hoa Khấp Tuyết, liền theo Cảnh Duệ đi xuống.

“A, Đúng rồi.” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến tên của nàng, liền nhíu mày, “Về sau, ngươi gọi là

“Hoa Lưu Nguyệt.”

Cảnh Duệ ngạc nhiên, ánh mắt bất đồng nhìn về phía Tiểu Thuý, nha đầu này đối với Tuyết cô nương mà nói, sao không giống như ngươi khác như vậy.

Tiểu Thuý cả thân cứng đờ, xoay nhanh người lại, gật gật đầu với Hoa Khấp Tuyết, trong mắt nổi lên nước mắt, “Tiểu thư, về sau gọi ta là Lưu Nguyệt!:

“Được.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, ý bảo nàng lui xuống.

Chờ sau khi Cảnh Duệ mang Lưu Nguyệt đi, Hoa Khấp Tuyết xoay người định rời đi.

“A Noãn….”

Mộ Lương nắm chặt tay nàng, trên mặt đầy ai oán, nhìn nàng thật sâu, thập phần giống như bị ruồng bỏ, khụ khụ, là khí phu.

“Làm sao vậy?”

Hoa Khấp Tuyết quay đầu nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái, hắn u oán chuyện gì?

“Ngươi không quan tâm ta…..”

Mộ Lương rũ hai mắt xuống, khẽ bĩu môi, ánh mắt u buồn, hợp với ngũ quan tuyệt mỹ của hắn, có một chút uể oải nhìn rất mê hoặc.

“... ...... ...” mắt Hoa Khấp Tuyết chợt loé, nhìn hắn không biết nói gì, nàng thế nào mà không quan tâm hắn?

“Nàng cùng tiểu nha đầu kia nói chuyện, đều không để ý đến ta….” Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết vào lòng, nhẹ nhàng ôm nàng, trên mặt đầy yếu ớt.

Hoa Khấp Tuyết toát mồ hôi lạnh, nàng chẳng qua cùng Lưu Nguyệt nói có mấy câu….

“Nàng cười với nha đầu kia……” Mộ Lương thấy nàng không nói lời nào, yếu ớt nhìn nàng, hắn hao rất nhiều công sức mới có thể làm cho A Noãn cười với hắn một cái, dựa vào đâu mà nha đầu kia mới gặp chỉ có một chút mà đã làm cho A Noãn của hắn cười chứ?

“... ...”Hoa Khấp Tuyết tiếp tục toát mồ hôi lạnh, nàng chẳng qua chỉ muốn cười, cũng đâu có cười đâu!

“ A Noãn còn kêu người ta mang nàng đi thay quần áo thật tốt….. Tại sao Nàng đó giờ không hề quan tâm chuyện của ta như ăn gì, mặc gì, ở đâu, hay đi đâu?” Mộ Lương vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, chôn thật lâu ở đó, giọng điệu càng ngày càng buồn tủi.

“... .....” Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ ở cổ ngày càng tăng, không cách nào đẩy ra, hắn là Thánh Vương gia tôn quý, chỉ cần nhảy mũi một cái là có một đám người lo sốt vó, ăn mặc ngủ nghỉ đều có người lo cho, nàng cần gì phải quan tâm mấy chuyện kia của hắn?

“A Noãn… Nàng thương nàng ta, không thương ta….” Mộ Lương nâng mặt lên, ưu buồn cau mày.

“Đừng quá đáng!” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, cái gì thương với không thương, tính chất nàng bình thường, đối với đồng tính không hứng thú!

“....” Mộ Lương thấy giọng điệu nàng không tốt, mắt nhắm mở, liền che giấu đi chua sót hồi nãy mặt liền tươi cười, giọng điệu nói ra đầy cẩn thận, “A Noãn đừng tức giận, vừa rồi là do ta không phân rõ phải trái….”

Hoa Khấp Tuyết hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, biết rõ hắn rõ bộ, nhưng vẫn không đành lòng không để tâm đến, khẽ thở dài, nàng liền chủ động nắm tay hắn….

“Mộ Lương, ta đối với nàng ta chỉ đơn giản là sinh cảm giác thân thiết kỳ lạ!” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn.

“ n.” Mộ Lương nhẹ nhàng đáp, đầu cúi xuống, dưới đáy mắt chợt loé lên tia nguy hiểm, cảm giác thân thiết? Nếu giữ lại nha đầu này bên cạnh A Noãn tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến địa vị của hắn! Không thể lưu lại!

“Mộ Lương, ta thích chàng hơn.” Hoa Khấp Tuyết nhéo nhéo tay hắn, hơi nheo mắt, lời muốn nghe đều đã nói, hắn còn muốn giả bộ cái gì nữa?

“Ta biết ngay A Noãn rất thích ta mà…..” Mộ Lương ngẩng đầu lên, cười dịu dàng, “A Noãn, nàng sẽ chỉ thích một mình ta phải không?”

Xem đi đây gọi là được một chút liền được voi đòi tiên! chính là như vậy! Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, muốn thu tay lại, lại bị hắn nắm chặt.

“Có được hay không ….” Mộ Lương khụt khịt mũi, lại muốn cúi đầu.

“Được.”

Hoa Khấp Tuyết lại thoả hiệp, đối mặt với Mộ Lương, nàng cho tới bây giờ luôn thoả hiệp nhiều lần.

Đưa vòng tay ra ôm hông rắn chắc của hắn, dán mặt vào ngực hắn, “Mộ Lương, ta chỉ thích một mình chàng.”

m thanh rất trong trẻo, nghe vào trong tai làm cho lòng Mộ Lương như nở hoa, chợt ngẩng đầu, hắn mừng rỡ nhìn Hoa Khấp Tuyết, tối tăm trên mặt đều bị quét sạch, cười tủm tỉm ôm nàng lên, ngay tại chỗ xoay hai vòng, mới để nàng xuống.

“A Noãn, nàng là đại bảo bối của ta.”

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn hắn, hừ lạnh, “Vui vẻ?”

“ n.” mắt Mộ Lương sáng ngời khi thực hiện được âm mưu, bảo bối nhà hắn đã nói chỉ thích một mình hắn, sao có thể không vui?

“Vừa lòng ?” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục hừ lạnh.

“ n.” Mô Lương cười càng ngày càng sâu, vừa lòng rất vừa lòng, hắn cực kỳ vừa lòng.

“Không diễn nữa?” Hoa Khấp Tuyết đẩy hắn ra.

Mộ Lương khẽ hừ, lại ôm chằm lấy nàng, cười đầy yêu nghiệt, “Đó gọi là biểu lộ chân tình!”

“Thật không?” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, “ Mộ Lương, chàng thật có kỹ thuật diễn, nếu lên sàn diễn, sao không thể không kiếm được nhiều tiền?”

“A Noãn yên tâm, ta không cần làm người diễn tuồng, cũng có thể nuôi sống nàng!” Mộ Lương mập mờ nháy mắt, nhà của ta nhiều nhất chính là tiền, nàng cứ vui vẻ làm vợ ta, tất cả đều là của nàng!

“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết chớp chớp mắt.

“Tiểu bảo bối! Ta đây!” Mộ Lương mỉm cười cuối đầu nhìn nàng, “Nàng muốn thưởng cho ta một nụ hôn sao?”

Hoa Khấp Tuyết giơ tay vỗ trán, một tay khác xuất ra một huyễn lực, Mộ Lương đột ngột bị đánh nên không kịp ứng phó, cũng không kịp phòng bị liền ngã xuống mặt đất.

“A, A Noãn…….” Mộ Lương ngồi dưới đất, trong nhất thời quên cả đứng dậy, với vừa rồi không phải rất tốt sao? như thế nào lại….

“Cây nó cũng phải nhờ tầng da che chở, chàng là một đại nam nhân mà sao da mặt dày không biết xấu hổ như vậy!” Hoa Khấp Tuyết hung hăng trừng mắt.

Mộ Lương nghe vậy, tao nhã đứng dậy, cười quỷ dị nhìn Hoa Khấp Tuyết, đôi môi hoàn mỹ nhẹ mở ra.

“A Noãn, muốn cưới được vợ, để ý mặt mũi, sẽ là vô dụng…….”
« Chương TrướcChương Tiếp »