Chương 79: Biến đổi lớn

Editor: thao1504

Sau khi vòng thứ nhất tranh tài liền được nghỉ ngơi hai ngày, sẽ đến vòng thứ hai tranh tài.

Hoa Khấp Tuyết đấu với Bạch Thánh Vũ; Cảnh Duệ đấu với Trịnh loan; Hoa Trảm Lãng đấu với Hạ Lạc Hưng; Trạch Lương đấu với Phu Sơn.

Không nghi ngờ chút nào Hoa Khấp Tuyết đã thắng bạch Thánh Vũ, mà Cảnh Duệ vẫn quyền phát ngoan độc như cũ, nên Trịnh Loan bất đắc dĩ phải thua cuộc, mà ở cặp đấu của Hoa Trảm Lãng, dĩ nhiên là Hoa Trảm Lãng thắng lợi, nhưng Trạch Lương lại đã thua bởi Phu Sơn, cũng chứng kiến tận mắt thủ đoạn ngoan độc vô tình của Phu Sơn.

Sau hai ngày, chính là trận chung kết, mọi người đều đến nơi so tài sớm hơn một chút ngồi vào chỗ của mình, tới người quan sát so hai ngày tranh tài trước cũng nhiều hơn, dù sao đây là cuộc so tài giữa các quốc gia, nếu chiến thắng liền có vô hạn vinh quang.

"Vương phi, ngài phải cẩn thận, tên Phu Sơn rất khó đối phó!" Hoa Khấp Tuyết bắt trúng Phu Sơn, Trạch Lương lo âu nói, vuốt vuốt bả vai bị Phu Sơn

làm tổn thương.

"Ừ." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp, quét bờ vai của hắn một cái, nhíu nhíu mày, "Mộ Lương, có thể làm cho nhanh một chút hay không."

Là câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.

"A Noãn hỏi, không thể đều phải có thể." Mộ Lương bên cạnh bị đυ.ng tới liền lười biếng cười,

chỉ thấy hắn nhìn Trạch Lương một cái, hừ nhẹ nói, "Trị cái gì mà trị, ba người Trạch Lương bọn hắn rất ít khi bị thương, lúc này nên cảm thụ lúc đó nhiều hơn một chút."

"Vương Gia." khóe miệng Trạch Lương không nhịn được co quắp.

"Nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì sao?" chân mày Hoa Khấp Tuyết chau càng sâu thêm, có chút không đồng ý.

Mộ Lương liền thở dài, hung mạnh lên khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết một cái, bàn tay tức giận vỗ vào chỗ bị thương của Trạch Lương.

"Ưmh......" Trạch Lương cắn răng nhịn xuống, buồn bã nhìn xa xăm về phía

trước, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, phải biết một chưởng kia của Phu Sơn thiếu chút nữa là phế đi tay của hắn, hiện tại Vương Gia lại......

Hoa Trảm Lãng ở một bên nhìn thấy không thể bỏ mặc được liền muốn đi xuống nói chút, lại thấy nụ cười của Mộ Lương chợt thu lại, lòng bàn tay toát ra hào quang màu tím, chỉ chốc lát sau, thu tay về.

"A Noãn, ta đã chữa hết cho hắn." Mộ Lương quay lại tranh công.

Hoa Khấp Tuyết hé miệng, trong mắt hiện lên ý cười, "Hắn là thuộc hạ của chàng, chẳng lẽ không nên làm như vậy?"

"A Noãn, nàng nên che chở ta mới đúng!" miệng Mộ Lương đầy ghen tức, lạnh lẽo nhìn Trạch Lương trước mắt, Trạch Lương cảm giác rất là vô tội.

"Cảnh Duệ a, một lát ngươi sẽ đấu với ta đâu rồi, còn là......" Hoa Trảm Lãng quay đầu lại nhìn Cảnh Duệ một cái, lười biếng cười.

"Hai người các ngươi không cần phải so tài, chờ A Noãn chiến thắng Phu Sơn, thì chúng ta đã thắng." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn về phía hai người.

"Không kiên nhẫn nữa sao?" Hoa Trảm Lãng nhíu mày.

"Sáng nay nhận được tin tức, Vân Tương đã có động tác, bất quả chỉ một chút chuyện nhỏ Mộ Lê có thể ứng phó, nhưng bên Tước quốc đang đều động đại quân chuẩn bị xuất phát rồi."

Mộ Lương nhếch môi, hoàn hảo vào lúc trước khi hắn tới đây đã nghĩ đến điểm này, nên quân đội của Mộ quốc đã sớm chuẩn bị xong để đánh giặc, nếu không thì thế cục hiện tại thật đúng là phiền toái.

"Nhanh như vậy đã không nhịn được." Bạch Thánh Vũ nghe vậy, thu lại vẻ cười đùa thường ngày.

"Trịnh loan tới." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn về phía trước.

"Đức vương......" Mộ Lương vẫn hiện lên nụ cười lười biếng, lười biếng nhìn Trịnh loan.

"Vương Gia gọi ta tới là vì chuyện gì?" Trịnh loan cũng không dài dòng với hắn, liền hỏi trực tiếp.

"Sau cuộc tranh tài, ngươi trở về nói với lão hoàng đế là muốn ngôi vị hoàng đế đó, đại quân của Đông Phương sau khi ngươi trở về, thì chắc đã xuất phát, chờ khi hắn vừa chết, nhanh chống đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, sau đó thu binh."

Ngón tay của Mộ Lương nhẹ nhàng gõ trên thành ghế, ánh mắt thâm thúy.

"Như thế đối với Mộ quốc và Tước quốc đều tốt." Trịnh loan gật đầu.

"Tước Nhi cô nương đâu?" Mộ Hỏa Nhi nhìn bên cạnh hắn một chút, lại không nhìn thấy cái đó tiểu đầu kia.

"Ta đã đưa nàng đến một chỗ an toàn, chờ chiến tranh kết thúc, sẽ đón nàng trở lại." Trịnh loan nhớ tới Vương Tước Nhi, thái độ nhu hòa hơn không ít.

Thấy vậy, Mộ Lương hài lòng cười, dàn xếp tốt Vương Tước Nhi, dĩ nhiên sẽ có thể toàn tâm toàn ý làm mình chuyện nên làm, không phải hắn không thể diệt Tước quốc, nhưng nếu như có thể, thì hắn sẽ không muốn Tước quốc, trước không nói lãnh thổ vốn đã rộng lớn của Mộ quốc, thì chỉ thiếu không có vùng hải đảo nào mà thôi,

giữ lại một Tước quốc cùng Mộ quốc hai lực lượng đối lập với nhau, ít nhiều gì có thể làm cho hoàng đế sau này của Mộ quốc có lòng cảnh giác, đừng quá phóng đãng.

"A, tranh tài bắt đầu." Lưu Nguyệt hô nhỏ một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ nhàn nhạt nhìn về phía trước, cũng không nhìn nàng.

Lưu Nguyệt rất khổ sở, cũng bốn năm ngày rồi, hắn còn không thèm nói chuyện với mình.

"Trận đầu, Cảnh Duệ Mộ quốc đối với Mộ quốc......"

"Chúng ta bỏ cuộc." Hoa Trảm Lãng lười biếng nhếch miệng, giơ tay lên.

Các giám khảo đều không dám tin, đã đi đến vòng này rồi, thế mà lại bỏ cuộc?

Trong mắt Phong Vụ Niên toát ra hàn khí, bỏ cuộc, đó chính là muốn rút ngắn thời gian tranh tài xuống, không biết tiên sinh kia có kịp chuẩn bị hay không đây.

Nhìn phía dưới hai người chàng chàng thϊếp thϊếp, trong lòng Phong Vụ Niên hừ lạnh, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, hắn nên tin tưởng tiên sinh, Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng không ân ái được mấy ngày nữa, chờ Mộ Lương vừa chết, Hoa Khấp Tuyết chính là của hắn,

nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hoa Khấp Tuyết, trên khuôn mặt Phong Vụ Niên liền gợi lên ý cười.

"Chuyện này......" Quan viên kia nhìn về phía Phong Vụ Niên

.

"Như vậy, liền tiến hành cuộc tranh tài kế tiếp." Phong Vụ Niên tập trung lại, nhàn nhạt cười, nhỏ giọng nói với Phu Sơn, "Ngươi tận lực kéo dài thời gian khi đấu với Hoa Khấp Tuyết."

Phu Sơn vừa nghe, rất không vui, "Thái tử vì sao biết ta nhất định sẽ thua?"

Phong Vụ Niên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Phu Sơn liền cảm thấy rùng mình, lắc mình nhảy lên trên lôi đài.

"A Noãn, ta chờ nàng." Mộ Lương khẽ vuốt gương mặt của nàng, chống lại ánh mắt của Phong Vụ Niên, trong mắt hiện lên lãnh ý.

Phong Vụ Niên hừ một tiếng, nhìn thẳng hắn, nhưng ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết.

"Được." Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, gật đầu một cái, bay người lên đài, áo trắng bồng bềnh, người tựa như bay, sau đó chậm rãi hạ xuống lôi đài, chỉ nghe chung quanh vang lên một mảnh hút khí, ánh mắt cũng không dời khỏi khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết được, đẹp, tuyệt thế mỹ nhân!

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, bức ánh mắt của bọn họ thu trở về, lúc này mới nhìn về phía Phu Sơn, dung mạo rất là hung hãn.

"Mỹ Nhân a, nếu ngươi nhận thua, ca ca cũng có thể không làm tổn thương đến làng da cùng thân thể của ngươi." Phu sơn hả hê cười, giống như trận này hắn đã thắng chắc, lưỡi búa cầm trên tay thay đổi tay qua lại.

Hoa Khấp Tuyết chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Phu sơn chỉ cảm thấy bị nàng xem thường, lập tức nổi nóng, "Bắt đầu đi!"

"Cuộc tranh tài này phải cầm binh khí, vương phi, ngài chọn một món đi ạ." một người đứng ở bên cạnh chỉ vào hàng khí kế đó.

Hoa Khấp Tuyết tiện tay cầm một thanh trường kiếm, nhìn bọn họ ý bảo cầm tất cả còn lại xuống.

"Tranh tài bắt đầu!"

Phu Sơn nghe hiệu lệnh, trong hai mắt nháy mắt dính lên tia khát máu, giơ búa đánh về phía trước mặt của Hoa Khấp Tuyết.

Sắc mặt của Hoa Khấp Tuyết không thay đổi, thân người bất động, giơ kiếm lên muốn chống lại, lại không nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, binh khí trong tay không biết vì nguyên nhân gì, gảy thành từng khúc.

Hoa Khấp Tuyết nghiêng nghiêng người, tránh khỏi cái búa kia, có chút buồn bực chuyện binh khí kém chất lương mà Phong Quốc cung cấp, trong đầu lại đột nhiên vang lên âm thanh của Khiêu Hồng.

Trong tay của chủ tử chỉ có thể cầm mình ta!

Dứt lời, Khiêu Hồng chợt lóe Hồng quang, biến thành bảo kiếm màu đỏ, đặt vào trong tay Hoa Khấp Tuyết.

Mọi người ngạc nhiên nhìn kiếm trong tay của nàng, đây là cây kiếm gì, bọn họ đều đều đã gặp qua rất nhiều bảo kiếm, thế nhưng cũng không nhận ra.

Ánh mắt Phong Vụ Niên lạnh lẽo, thì ra xích kiếm ở trong tay Hoa Khấp Tuyết, không phải ở trong tay Mộ Lương! Vậy một lát nữa người tiên sinh sẽ đối phó, chính là Hoa Khấp Tuyết.

Nghĩ đến đây, trong lòng có chút phức tạp, có chút không muốn Hoa Khấp Tuyết đi tìm chết, nhưng nếu lấy nàng ra so sánh với ngôi vị vương giả của hắn, thì cũng là bớt chút thứ mà thôi, tiên sinh đã đồng ý diệt trừ đi Mộ Lương, đã như vậy, trong lòng trừ có chút đáng tiếc ngoài ý muốn kia, thì vui sướиɠ nhiều hơn, ít đi Mộ Lương, hắn làm cái gì đều không cần cố kỵ.

Ánh mắt lưu luyến trên mặt Hoa Khấp Tuyết, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, Hoa Khấp Tuyết ơi Hoa Khấp Tuyết, nếu ngay từ đầu nàng không cùng Mộ Lương ở chung một chỗ, Bổn cung sẽ cầu tiên sinh tha cho, nhưng hôm nay, nàng chỉ có chết! Hoa Khấp Tuyết vừa tránh né công kích của Phu Sơn, vừa nghĩ làm như thế nào đánh nhanh thắng nhanh, Khiêu Hồng xuất hiện quá đột nhiên, làm rối loạn bước chân vốn có của nàng, làm cho hiện tại nàng cũng có chút dở khóc dở cười.

"Liệp Tử, ngươi cai quản tốt nữ nhân của ngươi." Mộ Lương trầm mặt nhìn về phía trường kiếm màu đỏ trong tay Hoa Khấp Tuyết, thiếu chút nữa không nhịn được mà đi lên phá hủy nó, mới vừa rồi, nếu A Noãn không nhanh tránh ra, nhất định sẽ bị thương!

Chủ tử, nàng không phải. Liệp Tử đáp rất trầm ổn, rõ ràng còn đang giận dỗi chuyện tình hai ngày trước.

"Oa, kiếm này thật là đẹp, hoàng thẩm cầm kiếm thật là đẹp." Mộ Hỏa Nhi ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết, tóc đen, áo trắng, hồng kiếm, thật sự là tổ hợp hoàn mỹ!

"Có gì để nhìn, chỉ là kiếm kia thật sự là không tệ." Hoa Trảm Lãng bất mãn ánh mắt luôn đuổi theo Hoa Khấp Tuyết của Mộ Hỏa Nhi, lập tức căm giận nói.

"Tiểu thư vẫn luôn đẹp như vậy." khuôn mặt Lưu Nguyệt đầy tự hào.

"Trong mắt của ngươi quả nhiên vẫn chỉ có vương phi." Rất nhiều ngày không nói với nàng lúc này Cảnh Duệ nhàn nhạt ra tiếng, trong giọng nói có chút cô đơn.

"Không phải vậy." Lưu Nguyệt cuống quít quay đầu lại muốn giải thích, lại thấy hắn nhìn về phía trước, có bộ dáng không có ý muốn nghe, trong lòng rất là uất ức.

Hoa Khấp Tuyết chỉ thủ không công đã chọc giận Phu Sơn, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn, cấp bậc ảo thuật của hắn rất cao, hơn nữa

những chiêu của hắn đều là sát chiêu, nếu là tay không, Hoa Khấp Tuyết muốn mạnh mẽ gϊếŧ hắn cũng không khó, nhưng quy định nhất định phải dùng binh khí, điều này làm cho nàng rất ít khi sử dụng kiếm có chút buồn bực.

Chủ tử, còn chờ gì nữa, nhanh đánh nhanh đánh, liền đánh nát cái búa kia ở trước mặt của ta mà dám phách lối!

Mặt Hoa Khấp Tuyết liền đen lại, nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, "Câm miệng."

Phu Sơn Nhất đánh xuống đều rất ngoan độc, lại nghe một tiếng"Câm miệng" này của nàng, lập tức cho đang nói mình, trên mặt nhuộm đầy tức giận, cười lạnh về phía Hoa Khấp Tuyết, "Câm miệng? Tiểu kỹ nữ người, không biết đánh chỉ biết tránh, chẳng lẽ còn cho là đại gia sẽ nhượng bộ ngươi!?"

Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết phát lạnh, đột nhiên đứng vững thân thể, lạnh lùng nhìn Phu Sơn, quanh thân tản mát ra lạnh lẽo dày đặc, hiển nhiên đã tức giận.

Thấy Phu Sơn này hung hăng bổ một búa tới, Hoa Khấp Tuyết nghiêng người, Phu Sơn không kịp thu lực, hạ xuống dưới lôi đài, trên lôi đài trong nháy mắt liền xuất hiện một lỗ hổng vừa sâu vừa lớn.

Thấy vậy, mọi người không khỏi thổn thức không dứt, đạo lực mạnh mẽ như vậy, nếu là chém vào trên người cô nương kia, trời, bọn họ không dám tưởng tượng.

"Ha, Tuyết Tuyết tức giận, cũng không biết Phu Sơn này nói cái gì." Hoa Trảm Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh lẽo, lập tức cười, không có ý tốt xem trò hay.

"A Noãn, từ từ hành hạ, chúng ta không vội." Mộ Lương đột nhiên cười lạnh một tiếng, bí mật truyền âm cho Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết

nhìn về phái hắn bên này không thể nhận ra gật gật đầu, giơ tay lên vũ động Khiêu Hồng, thẳng tắp chống lại phu sơn lưỡi búa lớn, chỉ nghe"Bùm" một tiếng, Hoa Khấp Tuyết vẫn không nhúc nhích, nhưng kia phu sơn đành lui về phía sau mấy bước.

Phu sơn không thể tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, lại vận đủ sức lực hung hăng hướng nàng chém tới, chỉ coi mới vừa là sai lầm của mình.

Lần này hắn vận hết mười phần công lực, cầm búa bổ tới, kèm theo đó là hắn giận dữ rống to lên.

Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bay người lên, chuyển động kiếm cầm trong lòng bàn tay, đâm xuống dưới, vận ba phần sức lực, đánh vào búa của hắn, xoay người đáp xuống mặt đất, đánh bay búa của hắn lên trời.

Phu sơn kinh hãi, liền đứng dậy bay vọt tới muốn đi bắt lấy, lại bị một đạo hồng quang ngăn lại, trơ mắt nhìn cây búa bảo bối của hắn bị mấy đạo Hồng Quang biến thành mảnh vụn rơi xuống.

"Khốn kiếp!" Phu sơn giận dữ, cả khuôn mặt vẫn vặn vẹo như cũ, hung dữ nhìn Hoa Khấp Tuyết, bức ra huyễn lực toàn thân, nắm hai tay thành quyền, đánh về phía trái tim và bụng của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết chỉ là dễ dàng một nghiêng người tránh khỏi công kích của hắn đánh về phía bụng nàng, tay không đặt trước ngực, cản trở công kích của Phu Sơn.

Trong lòng bàn tay của Hoa Khấp Tuyết toát ra bạch quang, khóa chặt tay của Phu Sơn vào trong đó, sau đó bạch quang lại hóa thành từng sợi tơ, lan truyền khắp toàn thân phu sơn, trói thật chặt hắn lại.

Cánh tay trái duy nhất còn lại của Phu Sơn liền dùng hết sức lực đánh về phái Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nghĩ đến vết thương trên vai của Trạch Lương, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, "Khiêu Hồng, cũng nên nhìn thấy máu rồi." Dứt lời, chém về phái cánh tay kia của Phu Sơn, lại quên huyễn lực của mình đã tăng lên không ít, vốn chỉ muốn tổn thương hắn, lại ngờ rằng chém dứt hoàn toàn cánh tay của hắn xuống.

"A! Ta nhận thua!" Phu Sơn đau đớn ngã xuống đất, lớn tiếng kêu, hoảng sợ nhìn Hoa Khấp Tuyết, tựa hồ đang nhìn một cơn ác mộng.

Ác độc mỹ nhân, ác độc mỹ nhân kia

Hoa Khấp Tuyết rất là vô tội, "Thật xin lỗi, ta không khống chế được sức lực." Dứt lời, chậm rãi thu tay về, Khiêu Hồng chợt phát hồng quang, trở lại trên búi tóc.

"Cuộc so tài tranh bá lần này đã có vô địch, Hoa Khấp Tuyết của Mộ quốc!"

"Ha ha ha ha, không thể khống chế được sức lực, ta ha ha ha......" Bạch Thánh Vũ cười ngã lên trên bàn, dùng sức nện xuống.

Trong mắt Mộ Lương hiện lên ý cười, nha đầu này thật đúng là một bảo vật

Trịnh loan thấy Hoa Khấp Tuyết thắng, dẫn theo Tần Phong, rời đi trước.

Phong Vụ Niên

tự mình cầm phần thưởng đi xuống, đi tới trên lôi đài, chậm rãi đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, cười thương hại, "Hoa Khấp Tuyết, ta lại hỏi nàng một lần nữa, nàng có nguyện ý đi cùng bản cung hay không."

Hoa Khấp Tuyết nhận lấy cái hộp, cũng không thèm nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi.

Sắc mặt của Phong Vụ Niên rất khó coi, ngước mắt nhìn kim quang đang chợt lóe, lạnh lùng nở nụ cười, "Như thế, là chính nàng đã lựa chọn ở cùng một chổ với Mộ Lương, chết!"

Hoa Khấp Tuyết nghe lời nói này của hắn, cảm thấy rất quái lạ, khẽ rùng mình một cái, càng thêm đề phòng.

Phong Vụ Niên lui về phía sau hai bước, quay về phía chân trời gật đầu một cái.

Mộ Lương thấy một vệt kim quang có tốc độ mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được đang đánh về phái Hoa Khấp Tuyết, lập tức phi thân nhảy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, muốn mang nàng đi, lại không nghĩ rằng kim quang kia đã đến trước mặt hai người, trước mắt hai người

ánh sáng cực đại, còn không kịp phản ứng, liền cảm giác thân thể bị hút vào bên trong kim quang kia.

"Mộ Lương!"

"Tuyết Tuyết!"

"Vương Gia!"

"Vương phi!"

"Tiểu thư!"

"Hoàng thúc, hoàng thẩm!"

Hoa Trảm Lãng nhanh chóng đứng lên, không thể tin nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết biến mất ngay tại chỗ, sắc mặt lập tức lạnh đến cực hạn.

"Ha ha ha ha, Bổn cung nói qua, bọn họ từng người một, đều phải chết!" Phong Vụ Niên thấy vậy, điên cuồng cười lớn, lúc này Mộ Lương tất nhiên không

chạy khỏi, mặc dù không phải là mình gϊếŧ, nhưng cuối cùng hắn cũng đã chết.

"Ngươi

bắt hoàng thúc đi nơi nào!" Mộ Hỏa Nhi lập tức vung roi ra, đánh về phía Phong Vụ Niên.

"Hỏa Nhi chớ làm loạn." Hoa Trảm Lãng cả kinh, Kéo Mộ Hỏa Nhi lại, dừng động tác của nàng lại, sợ thương tổn đến đứa bé, "Để ta."

"Hừ, Mộ Lương không có ở đây, các ngươi còn muốn thắng ta?" Phong Vụ Niên giơ tay ra dấu cho phía sau, hơn ba mươi cao thủ trong khoản không đồng thời xuất hiện, đứng ở

sau lưng hắn.

"Kiệt Ngạo!" Hoa Trảm Lãng hừ lạnh một tiếng, vận đủ hết toàn bộ huyễn lực kết thành một phòng hộ ở phía trước.

Người xung quanh rối rít thét lên chạy trốn, hội trường nhất thời tán loạn.

Phong Vụ Niên phất phất tay, hơn ba mươi người xông lên, đánh về phía bọn người Hoa Trảm Lãng, công kích đánh ra rất mạnh, nhưng khi đánh lên phòng hộ kia của Hoa Trảm Lãng, thì tất cả đều bị hóa giải.

Phong Vụ Niên híp híp mắt, không ngờ Hoa Trảm Lãng này cũng cường hãn như thế, xem ra chính mình không tự mình động thủ là không được nha, nghĩ đến đây, phi thân bay lên không trung, đánh một chưởng về phía phòng hộ, cố gắng đánh vỡ nó.

"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn đánh vỡ?" Hoa Trảm Lãng cười lạnh một tiếng, phi thân lên, trực diện chống lại công kích của Phong Vụ Niên, phát động huyễn lực lên cực đại đánh lên không trung.

Trong lòng Phong Vụ Niên cảm thấy lo lắng, giơ tay lên chống lại một chưởng kia của Hoa Trảm Lãng, trong lúc nhất thời không chiếm được một chút ưu thế nào.

Trong lòng Hoa Trảm Lãng cũng rất kinh ngạc, không ngờ mới có mấy ngày, Phong Vụ Niên liền cường đại đến vậy.

Hai người trên không trung đối đầu nhau, còn hơn ba mươi người ở phía dưới kia cũng cùng đám người Cảnh Duệ đánh nhau.

Mỗi người bọn họ đều là lấy một chọi bốn, cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng hết bản lĩnh của mình, Bạch Thánh Vũ bị năm người vây quanh, cây quạt màu trắng trong tay không ngừng quơ múa, không lâu sau liền dính đầy máu tươi, trước mặt hắn có hai người ngã xuống.

Ba người kia thấy vậy, ra chiêu cũng càng ngày độc hơn, Bạch Thánh Vũ chuyên tâm đối địch, nên hiện tại cũng chiếm được thế thượng phong.

Cảnh Duệ vừa che chở Lưu Nguyệt vừa đấu với tám người, rất là thua thiệt, cho dù là chém thương ba người chém chết một người, nhưng trên người của hắn cũng bị thương nhẹ mấy chỗ.

Lưu Nguyệt nhìn thấy vậy, trong

lòng liền gấp gáp, lập tức tức giận đánh quyết liệt về phía bọn người đang đánh tới, tu luyện của nàng cũng được coi là có chút thành tựu, toàn lực đối phó một người, cũng không phải là quá thua thiệt.

Trạch Lương che chở Mộ Hỏa Nhi, Mộ Hỏa Nhi là phụ nữ có thai, động tác không còn được linh hoạt như trước kia, nhưng roi dài trên tay cũng múa rất hùng hổ đầy uy lực, cùng Trạch Lương phối hợp, cũng đã gϊếŧ ba người.

Chiến đấu đã đến giai đoạn gay cấn, trên người hai bên ai cũng dính đầy máu tươi, trong không trung Hoa Trảm Lãng cũng đánh rất kịch liệt với Phong Vụ Niên.

Lưu Nguyệt nhìn thấy một người áo đen đánh về chỗ sơ hở phía sau lưng không phòng bị của Cảnh Duệ, không chút suy nghĩ liền nhào tới sau lưng của Cảnh Duệ.

"Phốc!" Lưu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, bị người áo đen kia đánh trúng ngực, hiện tại chỉ cảm thấy cả người đau nhức.

"Lưu Nguyệt!" Cảnh Duệ đỏ mắt, giận dữ rống to lên, ôm lấy Lưu Nguyệt trường kiếm trong tay trở nên bén nhọn hơn, mới vừa rồi hai bên còn ngang với nhau, nhưng hiện tại chỉ còn thiên về một bên, chỉ là trong nháy mắt, liền gϊếŧ chết ba người.

"Lưu Nguyệt, nàng phải cố chịu đựng, sẽ không có chuyện." Cảnh Duệ liền phóng ra một đạo Huyễn Lực vào trong cơ thể nàng, bảo vệ tâm mạch của nàng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

"Cảnh, Cảnh Duệ...... Ta tin tưởng chàng." Lưu Nguyệt cố gắn nở nụ cười, ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, đã mất đi tri giác.

Hai mắt Cảnh Duệ đỏ bừng, nặng nề gật đầu, xuất ra hết toàn bộ Huyễn Lực đánh úp về bốn phía.

Bọn người Mộ Hỏa Nhi nhìn thấy tình huống của bên này, lại càng thêm nóng vội, roi trong tay quất cũng nhanh hơn, đột nhiên, nàng cảm thấy bụng đau xót, đau đớn khom lưng xuống, sức lực trong tay cũng nhỏ hơn không ít.

"Công chúa, người không sao chứ?" Trạch Lương gấp gáp rống to, động tác trong tay cũng càng nhanh, chém chết hai người sau đó liền đỡ Mộ Hỏa Nhi lên.

"Ta, động Thai Khí." khuôn mặt của Mộ Hỏa Nhi tái nhợt, cố nén đau đớn, nhìn về phía không trung Hoa Trãm Lãng đang đánh với Phong Vụ Niên.

Tâm của Trạch Lương càng lo lắng, liền vận hết toàn bộ huyễn lực, nhưng dù sao hắn là lấy một địch với bảy tám người, mặc dù những người đó không cường đại bằng mình, nhưng cũng không bị thất thế, trong lúc nhất thời hắn vừa vận công truyền nội lực cho Mộ Hỏa Nhi làm cho nàng bớt đau đớn, lại vừa đối địch, rất nhanh liền bị trọng thương.

"Trảm Lãng......" cả người Mộ Hỏa Nhi bị tuột khỏi tay của Trạch Lương, lại cảm thấy bụng quặn đau, theo bản năng nỉ non.

Trong không trung hoa Trảm Lãng trong lòng đau xót, quay đầu nhìn lại, nhìn kỹ thì thấy sắc mặt

Mộ Hỏa Nhi tái nhợt, bộ dạng yếu ớt dường như muốn té xỉu, lòng liền đau nhói, nổi giận gầm lên một tiếng, liền đánh Phong Vụ Niên văng ra chỗ khác, phi thân đến bên người Mộ Hỏa Nhi.

"Hỏa Nhi, nàng sẽ không có chuyện." trong lòng Hoa Trảm Lãng tràn đầy đau xót, lấy một viên thuốc từ trong lòng ngực ra cho Mộ Hỏa Nhi ăn, tức giận nhìn bốn phía, chính là bọn họ, chính là bọn họ đã đả thương Hỏa Nhi của hắn! Hoa Trảm Lãng trong cơn giận dữ, huyễn lực tăng vọt, hung hăng đánh khắp bốn phía, liền làm cho tất cả người áo đen đều bị trọng thương nằm la liệt trên mặt đất, muốn bò dậy cũng rất khó khăn.

Phong Vụ Niên thấy vậy, trợn to hai mắt, vốn tưởng rằng không có Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, hắn sẽ không cần sợ gì, xem ra hắn đã

quá khinh địch, Hoa Trảm Lãng này cũng có võ công cao thâm và ngoan độc như vậy.

Trong lòng của Phong Vụ Niên quyết định không thể để cho Hoa Trảm Lãng còn sống rời đi, lập tức dốc hết toàn bộ sức lực đánh về phía bọn họ.

Mọi người chỉ cảm thấy được một cỗ huyễn lực cực đại đè xuống, cũng khạc ra một ngụm máu tươi.

Hoa Trảm Lãng thấy Mộ Hoả Nhi trong ngực cực kỳ suy yếu, hai mắt đột nhiên phóng ra lam quang, một cỗ huyễn lực khổng lồ từ hai mắt phóng ra, Hoa Trảm Lãng theo bản năng bay vọt

lên không trung, hai tay kết thành một thế công lạ mắt, ngay sau đó huyễn lực

màu xanh dươngbọc lại Phong Vụ Niên

.

Trong lòng Phong Vụ Niên cả kinh, nhìn cảnh tượng trước không thể tin được, hai mắt Hoa Trảm Lãng đã biến thành màu xanh, nhanh chóng tránh thoát trói buộc của hắn, phi thân trốn đi.

"Đại Hoa!" Hoa Trảm Lãng hồi hồn, cũng không thể tin được nhìn hai tay của mình, không hiểu huyễn lực mạnh mẽ của mình từ đâu mà có, nhưng tình thế

hiện tại không được phép hắn suy nghĩ nhiều, liền cao giọng gọi Bạch Hổ.

Liền có tiến gầm trả lời lại, Đại Hoa từ không trung chạy bay tới, chở tất cả mọi người trên lưng, nhìn bọn người áo đen đang hoảng sợ, đánh mỗi người một người cái, đưa bọn họ lên Tây Thiên, lúc này mới chở bọn họ đi về phía Mộ quốc.

"Khụ khụ, Trảm Lãng, không ở lại nơi này chờ Mộ Lương sao?" Bạch Thánh Vũ cũng bị thương không nhẹ.

"Nếu bọn họ có thể an toàn trở lại, thì chúng ta không cần chờ; nếu không thể an toàn trở lại, chúng ta chờ cũng chỉ là uổng công, không bằng chạy về Mộ quốc, giúp Mộ Lê một tay." Không thể không nói Hoa Trảm Lãng rất lý trí.

Những người khác nghe vậy, mặc dù lo lắng cho Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, nhưng cũng cảm thấy đây là con đường tốt nhất.

Hoa Trảm Lãng lau sạch vết máu trên mặt Mộ Hỏa Nhi, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, giơ tay lên đặt ở nàng bụng, nhẹ nhàng vận huyễn lực màu xanh, giúp nàng an thai.

"Tiểu tử thúi, chờ ngươi ra ngoài, coi ta đánh chết ngươi không, dám làm cho mẫu thân của ngươi cực khổ nhiều như vậy!" Hoa Trảm Lãng cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, nếu không vì cái thai này, Hỏa Nhi sẽ không bị thương.

"Đều tại ta không tốt, không bảo vệ tốt công chúa." Mặt của Trạch Lương đầy đau lòng, chỉ hận mình còn quá yếu.

"Chính ngươi cũng bị thương, tự mình xử lý cho mình đi." Hoa Trảm Lãng lắc đầu một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một chai thuốc ném cho hắn, lại lấy ra thêm một chai thuốc ném cho Cảnh Duệ, "Xức vào vết thương của Lưu Nguyệt đi, sẽ không có gì đáng ngại."

Cảnh Duệ gật đầu một cái, khẽ vạch y phục của Lưu Nguyệt ra, bôi thuốc cho nàng, nhìn vết máu động trên ngực nàng, đau lòng đến tột đỉnh, hai ngày nay hắn còn giận dỗi với Lưu Nguyệt, vậy mà nàng lại nguyện ý chết thay vì mình, hắn thật là một tên khốn kiếp.

"Khụ khụ, Trảm Lãng, chuyện Huyễn lực màu xanh trên người ngươi là thế nào?" Bạch Thánh Vũ mặc dù bị thương, nhưng lòng hiếu kỳ cũng không ít đi chút nào, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lam quang đang phát ra trên tay Hoa Trảm Lãng.

"Ta cũng không biết, lúc nóng lòng liền phát ra, sau đó vẫn vậy, bây giờ nghĩ lại thật là không thể tin được." Hoa Trảm Lãng cau mày lắc đầu, không ngờ trong cơ thể của hắn có huyễn lực cường đại như vậy,Huyễn Lực màu xanh dương!

"Ta nhìn huyễn lực này cũng rất giống với hai người Mộ Lương bọn, chắc là vì các ngươi đều là đệ tử của Vô Cực lão nhân mà thôi." Bạch Thánh Vũ sau khi băng bó xong vết thương của mình liền nói.

"Cái này ta cũng không biết." chính bản thân Hoa Trảm Lãng cũng thể giải thích được, nên chỉ có thể giải thích chuyện này như thế thôi.

Nhưng hắn cũng không biết, huyễn lực này cùng sự truyền thụ của Vô Cực lão nhân, không hề có quan hệ gì.

"Ưmh......" Mộ Hỏa Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt Hoa Trảm Lãng đầy lo lắng, theo bản năng liền vuốt bụng của mình, "Đứa bé của ta!"

"Nha đầu ngốc, con của chúng ta vẫn còn, đừng lo lắng." Hoa Trảm Lãng yêu thương vuốt ve tóc của nàng, hắn không phải một người chồng tốt, trơ mắt nhìn nàng bị thương.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, hoàng thúc đâu? Tuyết Tuyết đâu?" Mộ Hỏa Nhi thấy chung quanh không thấy bóng dáng của Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương, gấp gáp hỏi.

"Chúng ta không thể đợi bọn họ." Hoa Trảm Lãng kiềm nén nói.

Mộ Hỏa Nhi cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện, nghe vậy, suy tư một hồi lâu, thở dài, khuôn mặt lo lắng, "Tuyết Tuyết cùng hoàng thúc nhất định có thể trở về, đúng không?"

"Ta tin tưởng Vương Gia cùng vương phi!" Trạch Lương đột nhiên lên tiếng, mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì, Vương Gia cùng vương phi tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may!

"Ừ, Trạch Lương ngươi nói đúng!" Mộ Hỏa Nhi gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh, trợn to hai mắt, "Cảnh Duệ, ngươi chữa trị cho Lưu Nguyệt sao rồi? Nàng đã giúp ngươi cản một chiêu!"

"Tốt hơn rồi." sắc mặt của Cảnh Duệ rất khó coi, ôm Lưu Nguyệt thật chặt, nỗi bi thống trong lòng chỉ có hắn biết, "Ta không nên giận dỗi với nàng."

"Bây giờ hối hận có ích lợi gì, đợi nàng tỉnh, thì hảo hảo bồi thường chứ sao." nói như thế nào Bạch Thánh Vũ với Cảnh Duệ cũng là cùng nhau lớn lên, thấy vậy, cũng không khỏi thở dài.

"Phốc!" đột nhiên Trạch Lương đang nằm ở Đại Hoa phun ra một ngụm máu.

"Trạch Lương, ngươi làm thế?" Bạch Thánh Vũ tới bên cạnh hắn nâng hắn lên, lo lắng hỏi.

"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta cảm giác thương thế kia không phải do những người đó đánh thôi." trên mặt Trạch Lương cũng nghi ngờ, "Hơn nữa trong cơ thể ta cũng không có khó chịu, ngược lại bởi vì ngụm máu này mà thư thái không ít."

"Chuyện gì xảy ra?" Bạch Thánh Vũ quay đầu hỏi Hoa Trảm Lãng, nơi này chỉ có y thuật của hắn là tốt nhất.

Hoa Trảm Lãng cau mày bắt mạch cho hắn, một hồi lâu gương mặt kinh hãi, "Không cần thuốc mà khỏe?"

"Cái gì?" Trạch Lương sửng sốt, sờ sờ l*иg ngực của mình, nội thương nặng nhất hình như thật sự hết rồi.

"Không đúng, mọi chuyện hôm nay đúng là không tầm thường, Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết mất tích, Hoa Trảm Lãng ngươi phát ra lam quang, Trạch Lương thì không thuốc mà khỏi." Bạch Thánh Vũ không thể tin.

Trong lòng Trạch Lương cũng cực kì khó hiểu, nhìn tay của mình một chút, đột nhiên phát hiện da của mình so với trước kia thì mịn màng hơn không ít, mặc dù không bằng các cô nương, nhưng cũng so với tay của nam tử thì trắng hơn một chút, hơn nữa...... tại sao hắn cảm giác tay của hắn nhỏ đi một chút? Có phải hắn hoa mắt hay không?

"Công lực của Phong Vụ Niên tại sao lại mạnh hơn nhiều như vậy?" Cảnh Duệ nãy giờ vẫn đang buồn bực không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

Hoa Trảm Lãng nghe vậy, cũng trầm mặt "Mộ Lương nói phía sau hắn có người, ta thấy kim quang kia chính là người sau lưng hắn giở trò quỷ, như vậy xem ra, nhân lực sau lưng hắn lực lượng cường hãn làm cho chúng ta có thể sánh bằng rồi."

"Kim quang? Ở Vân Huyễn Đại lục còn có ai có ảo thuật có màu sắc, ta chỉ gặp qua Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, hôm nay thì có một ngươi." Bạch Thánh Vũ cũng là rất nghi hoặc.

"Có lẽ, Vân Huyễn Đại lục này còn có rất nhiều chuyện chúng ta không biết." chân mày của Trạch Lương cũng nhăn thành một đoàn.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, về Mộ quốc đi trước, cũng không biết

Mộ Lê ở đó thế nào." Bạch Thánh Vũ nói.

Cảnh Duệ thấy Lưu Nguyệt trong ngực hô hấp bắt đầu thay đổi đã dần vững vàng, lòng thấp thỏm cũng để xuống, "Hoàng thượng có thể tự mình xử lý, ít nhất là trước khi chúng ta trở về, hắn không có việc gì, hơn nữa Ảnh Vệ của vương gia cũng ở lại bên cạnh hắn rồi."

"Tên Vân Tự này làm cái gì đây, muốn soán vị?" đến cuối cùng Bạch Thánh Vũ cũng không nghĩ ra Vân Tự muốn làm gì, Vân Tự soán vị hắn có thể lý giải, nhưng hắn soán vị thì cứ soán vị cũng không cần cấu kết với ngoại địch như vậy chứ, giống như cuộc chiến Kim than kia, quả thật chính là muốn diệt Mộ quốc.

"Suy nghĩ nhiều như vậy cũng không thể làm gì, trở về thì biết." Cảnh Duệ trầm ngâm nói.

"Ngao!" Đại Hoa đột nhiên thân hình dừng lại, thiếu chút nữa đem bọn họ cũng lật qua.

"Trời ơi, bảo cát, hôm nay chúng ta ra cửa có phải dẫm lên phân hay không!" Bạch Thánh Vũ vỗ trán, trở về nhà thôi mà cũng có thể gặp gỡ bảo cát, cả đời của hắn này cũng chưa từng bị xui xẻo như vậy.

"Đại Hoa, nhắm mắt lại xông về phía trước." Hoa Trảm Lãng cau mày, lập một lớp phòng hộ, làm cho Đại Hoa có thể an toàn xông về phía trước.

Đại Hoa hét lớn một tiếng, liều mạng chạy về phía trước, nhưng trước mắt một đất cát màu hoàng, làm cho nó không thể xem thường con đường phía trước, sức gió quá lớn, nó có chút di trì không nổi.

Đại Hoa chở cả đoàn người bay vào bên trong bão cát, nhưng chung quanh đều là cát vàng, không thể nhìn thấy hướng đi ở đâu.

"Đại Hoa, đừng lo lắng nhiều như vậy, cứ xông về phía trước!" Hoa Trảm Lãng vỗ vỗ Đại Hoa, hiện tại cứ xông ra ngoài mới là đúng nhất.

"Gào khóc!" Đại Hoa kêu rên, gió quá lớn rồi, hắn không còn hơi sức a.

"Ngươi có phải đúng là con trai của Thú Vương không vậy, có tiền đồ một chút có được hay không!" Hoa Trảm Lãng cũng kêu lên, trước kia hắn đã nghe nói qua, cha của Đại Hoa năm đó rất là cường hãn.

Đại Hoa hét lớn một tiếng, hiển nhiên là bị chọc giận rồi, móng vuốt lớn cào cào, trong cơ thể đột nhiên có một cỗ lực lượng tràn đầy khắp cả các bộ phận trên thân thể của hắn, trong đầu xuất hiện một con bạch hổ hình dáng to lớn, Đại Hoa nghĩ, đó chính là hắn cha.

Trong lòng

Đại Hoa rất chua xót, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng thấy qua cha, hôm nay ở trong đầu gặp được, không tồi, trong cơ thể nó thật ra là có lưu lại huyện lục của cha nó cho nó, chỉ là bình thường hắn quá lười nhát, hôm nay bị Hoa Thủy Thủy đâm mấy kích, đột nhiên thông suốt, đón nhận huyễn lực của cha nó để lại một cách tự nhiên.

Toàn thân trên dưới đều ấm áp, trên móng vuốt lông trắng mọc ra càng đẹp hơn, tản ra nhàn nhạt ánh sáng màu trắng.

Trước mắt của hắn đột nhiên toát ra một tia sáng trắng, rống lên một tiếng đầy dũng mãnh, bạch quang dần dần tạo thành một lớp phòng hộ, bảo vệ đám người Hoa Trảm Lãng ở trong đó.

Ha, nó trở nên cường đại, về sau người nào dám nói hắn không có tiền đồ nữa, cào chết người đó!

"Ai? Phép khích tướng rất hữu dụng." Bạch Thánh Vũ trợn mắt.

"Khụ khụ." Mộ Hỏa Nhi buồn cười, lại ho khan.

"Thối Thủy Thủy, ta lúc nào không có tiền đồ, ta rất có tiền đồ!" Đại Hoa đột nhiên mở miệng nói chuyện rồi, âm thanh đậm đà lại hơi ngây thơ.

Chuyện này cũng làm cho cả đoàn người kinh ngạc la lên, con cọp ngu ngốc này cũng biết nói chuyện rồi.

"Khụ khụ, trước mắt chở chúng ta về nhà đi đã." Hoa Trảm Lãng bị kêu là thối Thủy Thủy cũng lười đấu võ mồm với nó, nhìn bão cát càng ngày càng đậm, nói.

"Hừ!" Đại Hoa hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên gầm lên một tiếng đầy dũng mãnh, Bão cát bốn phía giống như là cũng tránh khỏi hắn, mà trong tròng mắt của hắn

cũng lóng lánh bạch quang, thấy rõ cảnh tượng chung quanh, phóng người, chở bọn hắn chạy về phía trước mặt.

Rất nhanh, liền bỏ lại bão cát ra sau đầu.

"Đại Hoa, tại sao trước kia ngươi không thể nói chuyện?" Bạch Thánh Vũ bò đến trên đầu hắn, cười hì hì hỏi.

"Cút đi, ngươi mới là Đại Hoa đó, cả nhà ngươi cũng là đại hoa!" Đại Hoa bất mãn lầm bầm, "Huyễn Lực của ta còn chưa đủ, đương nhiên không thể nói chuyện rồi, mới vừa ta bộc phát huyễn lực phụ thân để lại cho ta phát ra ngoài, cho nên có thể nói chuyện được

rồi."

"Khụ khụ, là do từ nhỏ Lão Đầu Nhi không bồi dưỡng ngươi thật

tốt." Nếu không thì sao hiện tại mới có thể nói chuyện, đây chính là con trai của Thú Vương.

"Thối Thủy Thủy!" Đại Hoa không thuận theo vùng vẫy thân thể.

"Không cho phép nhúc nhích!" Hoa Trảm Lãng gầm nhẹ, nhìn Mộ Hỏa Nhi bị nó làm cho choáng váng cả đầu, hung hăng nắm lấy lông Đại Hoa.

"Ngao, chớ nắm lông xinh đẹp của

ta! Cẩn thận Lão Đầu Nhi trở lại đánh chết ngươi!" Đại Hoa giận dữ rống.

"Mà nè, Đại Hoa, Lão Đầu Nhi rốt cuộc đi đâu?" Hoa Trảm Lãng nghe nó nhắc tới Hoa Liên Phong, nhíu nhíu mày.

"Hắn nhìn thấy lúc Tuyết chủ tử cùng Lương chủ tử đoạt được bảo bối

phát ra một cỗ huyễn lực bất thường, hình như là biết nguồn gốc của huyễn lực kia, rất là lo lắng, còn lẩm bẩm một mình hồi lâu." Thật ra thì Đại Hoa cũng không biết Hoa Liên Phong đi nơi nào.

"Huyễn lực bất thường? Nguồn gốc huyễn lực?" trong đầu Hoa Trảm Lãng đầy mê mang.

"Đừng nghĩ nữa." Mộ Hỏa Nhi thấy hắn cau mày, có chút lo lắng.

"Được, không nghĩ." Hoa Trảm Lãng cười cười, hắn tin tưởng Lão Đầu Nhi sẽ không có chuyện gì.

"Ngồi cho chắc đi, ta phải tăng tốc, hiện tại rất đói, đến sớm một chút sớm được ăn." Đại Hoa gãi gãi mặt, lầu bầu một tiếng đột nhiên tăng tốc.

Khéo miệng mọi người giựt giựt, nắm thật chặt lông hổ dài của hắn...