Chương 70: Đến Bồng Diệp

Hai người quay trở lại đám người, Diệp Thiên nói: "Hai mươi lượng bạc, ngươi có bằng lòng bán thân hay không?"

Nữ tử kia còn tưởng rằng Dự vương đã thành công thuyết phục tiểu nha đầu này rồi, xấu hổ nhìn thoáng qua Dự vương cao lớn tuấn mỹ không ai sánh bằng, "Tiểu nữ nguyện ý."

"Có mọi người ở đây làm chứng, ngươi thu của ta hai mươi lượng bạc, đã tự nguyện bán thân cho ta, hiện tại liền đến quan nha, đem thủ tục hoàn tất, đem văn tự bán thân chính thức ký xuống." Diệp Thiên đã từng chưởng quản việc nội trạch, sau khi hầu phủ phân gia, lại bổ sung một số người hầu mới, nàng đối với thủ tục mua bán này vô cùng rõ ràng.

Nữ tử kia vô cùng mừng rỡ, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Dự vương, không uổng công mình hao phí tâm tư, thoáng một cái đã câu được một vương gia tuổi trẻ, lại cực kỳ tuấn mỹ như vậy rồi, tuy nói là làm hạ nhân, nhưng mà nữ tử bên người vương gia có thể tính là hạ nhân bình thường sao?

Diệp Thiên lườm nàng một cái, "Ngươi trở về chôn cha xong, liền trực tiếp đến phủ đệ của tri phủ đi, ta ở nơi đó hai ngày, phát hiện hạ nhân trong phủ không quá đầy đủ, về sau ngươi trực tiếp ở lại phủ đệ làm việc là tốt rồi."

(Dám mơ ước heo của cải, à nhầm, Ngôn ca ca của Thiên Thiên hả, cho chừa này!!!)

"Cái gì? Ở lại phủ đệ tri phủ?" Nữ tử kia vội vàng lắc đầu, "Không, tiểu nữ là muốn hầu hạ vị quý nhân này."

Diệp Thiên cười nhạo một tiếng, "Ngươi chỉ là hạ nhân đã bán mình cho ta, ta để ngươi làm cái gì ngươi liền phải làm cái đó, muốn hầu hạ ai còn không đến lượt ngươi lựa chọn, đến cùng ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?"

Nữ tử kia trợn mắt hốc mồm, không rõ sự tình vì sao lại biến thành như vậy, nàng ai oán nhìn về phía Dự vương, hi vọng hắn có thể ngăn lại tiểu nha đầu đang náo loạn, tự chủ trương này đi, lại phát hiện hắn chỉ mỉm cười nhìn tiểu nha đầu kia, chút chút cũng chưa từng nhìn đến mình.

Diệp Thiên lại nói: "Chắc hẳn ngươi không biết, người hầu cũng phân cấp bậc rõ ràng, giống như ngươi vừa mới mua vào, thì phải làm từ tiểu nha hoàn hạng bét làm lên, ngươi thế nhưng là người ta chuyển giao cho tri phủ, cũng không thể trộm dùng mánh lới, ta sẽ căn dặn tri phủ đại nhân, không nên tùy tiện nâng cao đẳng cấp cho ngươi, nhất định phải "tôi luyện đầy đủ " rồi lại nói sau." Nàng nói hết lại phân phó Trịnh Hàn lưu lại một thị vệ nhìn kỹ nữ tử này, xong việc cứ trực tiếp đưa đến phủ đệ của tri phủ đại nhân, rồi mới kéo tay Dự vương rời khỏi đó.

"Thiên Thiên xử lý rất khá." Đem nàng đưa cho tri phủ, không gì tốt hơn. Nguyên Châu thành xuất hiện kẻ lừa đảo, để cho tri phủ của Nguyên Châu thành đi quản giáo, vừa vặn hoàn hảo.

"Nàng muốn bán thân, ta ra bạc, tiếp đến nàng cũng nên đi làm chút chuyện mà hạ nhân nên làm."

Trải qua âm mưu "Bán thân chôn cha" lần này, Diệp Thiên có nhiều hơn một loại cảnh giác, sau đó trong hành trình nàng mới phát hiện, nữ tử có ý đồ tới gần Dự vương rất nhiều, có những nơi là quan viên công khai đưa người tới hầu hạ Dự vương, cũng có đánh bạo chủ động tạo cơ hội tiếp cận hắn. Chẳng qua, nàng cùng Ngôn ca ca lúc nào cũng như hình với bóng, bản thân hắn cũng không đi tham gia yến hội mà các quan viên này chuẩn bị, ban đêm hai người lại ngủ ở cùng nhau, cô nương nào cũng không có cơ hội đến gần hắn, hừ.

Dự vương đem hết mọi hàng động ngày càng cảnh giác với nữ tử xung quanh mình của Diệp Thiên thu vào trong mắt, trong lòng vô cùng đắc ý, tiểu nha đầu đây là đã khai thông, biết ghen rồi, ha ha, lần này đã biết Ngôn ca ca quý giá đến mức nào rồi đi, sau này nhất định phải đem Ngôn ca ca xem trọng, không thể để cho khác nữ tử lợi dụng chiếm tiện nghi biết chưa.

Diệp Thiên rảnh rỗi liền sẽ viết thư, đoạn đường này nàng không biết mình đã viết bao nhiêu phong thư rồi, có cho phụ thân mẫu thân, có cho đệ đệ Diệp Thạc, thậm chí còn cho cả A Hoàng ở Dự vương phủ nữa, để cho tiểu nội thị phụ trách chăm sóc, chiếu cố nó đọc cho nó nghe, đương nhiên, nhiều nhất là viết cho ca ca Diệp Lệ. Nàng đem mọi sự thay đổi về phong thổ, tập quán trên đường đi đều viết xuống dưới, còn có những chuyện lớn nhỏ gặp được trên đường, những truyền thuyết, truyện dân gian xưa cũ nghe được, đều viết cả trong thư của ca ca, gửi về kinh đô.

Trải qua thời gian hơn hai tháng, đến cuối tháng bảy, đại đội nhân mã rốt cục đã tới Bồng Diệp.

Cửa thành mở rộng, Triệu tri phủ của Bồng Diệp dẫn theo toàn bộ các quan viên lớn nhỏ cùng với các phú hào hương thân nơi đó ra nghênh đón Dự vương. Đến đất phong của mình, Dự vương cũng không cần thiết phải, khiêm nhường, điệu thấp nữa, hắn cưỡi ngựa, tiền hô hậu ủng tiến vào thành, còn Diệp Thiên thì ngồi ở trong xe ngựa, cách tấm rèm mỏng tò mò đánh giá mọi thứ bên ngoài, tất cả các quan viên đều quỳ rạp xuống đất, người dân bách tính hai bên đường cũng quỳ theo, Dự vương thì tùy ý phất tay, mang theo đoàn người đến vương phủ.

Hai năm trước sau khi Bồng Diệp được chỉ định cho Dự vương làm đất phong rồi, Dự vương liền phái người xây dựng một vương phủ ở đây, một là tuyên cáo cho mọi người biết thân phận chủ nhân của mình, hai là hắn cũng thuận tiện mượn danh nghĩa khởi công xây dựng vương phủ, danh chính ngôn thuận phái người tới bên này xử lý công việc cần thiết, chủ yếu là vẫn là chuyện xử lý mấy quặng mỏ kia. Mặc dù không có ý định gióng trống khua chiêng khai thác, nhưng mà đồ đã tới tay, tự nhiên là muốn thu trước một chút lợi ích rồi.

Bồng Diệp rất lớn, nhưng mà so ra còn lâu mới giàu có, phồn hoa được như kinh đô, cũng kém hơn so với thành Nguyên Châu, chẳng qua, Diệp Thiên lại là rất thích loại cảm giác yên lặng, thoáng đãng này. Bên này người ít, đất đai cũng không quá quý giá, mặt đường đều được xây rất rộng, người qua lại trên đường phố cũng không nhiều, có lẽ là vì Dự vương muốn tới, cho nên đã cố ý quét dọn qua, trên đường hết sức sạch sẽ, ngăn nắp.

Một đoàn người nhân số gần một ngàn trùng trùng điệp điệp tiến vào vương phủ, các quan viên cùng phú hào hương thân cũng cùng đi theo, Dự vương trước tiên dẫn Diệp Thiên trở về viện tử, rửa mặt, thay đổi xiêm y, để cho Diệp Thiên ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn thì đi gặp những nhân vật có uy tín, danh vọng của Bồng Diệp, theo hắn cùng đi, ngoại trừ tiểu nội thị, còn có một người gọi là Bành Sĩ Mậu, khoảng ba mươi tuổi, là do Dự vương cố ý đưa từ kinh đô đến Bồng Diệp.

Đoạn đường này, Diệp Thiên cũng thực sự mệt mỏi, cho nên mặc kệ Dự vương đi đón gặp quan viên, Khang công công tiếp nhận việc tổng quản vương phủ, Trịnh Hàn một lần nữa bố trí phòng vệ trong vương phủ, nàng thì bò lên giường, ngủ một giấc thật ngon lành.

Ngủ một giấc đên tận lúc mặt trời lặn xuống chân trời phía tây, Diệp Thiên tỉnh dậy, lại phát hiện bản thân đang ngủ trong ngực Tiêu Ngôn Phong, "Ngô, Ngôn ca ca nhanh như vậy đã trở lại rồi à?"

Tiêu Ngôn Phong cũng đã tỉnh, dùng dầu ngón tay ấn nhẹ một cái trên mũi nhỏ của nàng, "Nhanh đâu mà nhanh, hiện tại cũng đã là giờ Dậu rồi, những quan viên kia đều đã đi từ lâu, ngày mai chúng ta lại mở tiệc ở vương phủ, chính thức gặp bọn hắn."

Diệp Thiên duỗi lưng, tuy ngủ đã rồi, nhưng mà nàng còn có chút lười biếng không muốn đứng lên, "Ngôn ca ca, nhóm quan viên kia có làm khó dễ huynh không? Trong số những phú hào hương thân kia có ai là vua bản địa hay không?" Năm ngoái lúc nàng tiếp nhận việc nội trạch trong nhà, mẫu thân còn lo lắng sẽ có quản sự bà tử khi dễ nàng còn nhỏ tuổi, âm thầm giở trò ngáng chân nàng, cũng may mỗi ngày đều có phụ thân cùng nàng xử lý công việc trong hầu phủ, cho nên cũng không ai dám nhảy ra phá rối, nhưng mà những quan viên này thì không chắc, Ngôn ca ca tuổi cũng không lớn, không chừng bọn hắn sẽ giở trò ma cũ bắt nạt ma mới đấy.

Tiêu Ngôn Phong cười thành tiếng, ôm nàng cũng không vội mà ngồi dậy, mà chậm rãi giải thích: "Triệu tri phủ là một người rất siêng năng, cần cù, đáng tiếc là năng lực không đủ, làm người cũng thiếu quyết đoán, thành Bồng Diệp này ngoài mặt là do hắn quản lý, kỳ thật mọi quyền lực lại bị ba hộ hương thân có danh vọng, uy tín cao ở đây nắm giữ trong tay." Đây cũng chính là nguyên nhân hắn đến Bồng Diệp, người phái tới lúc đầu dù sao cũng là lấy danh nghĩa xây dựng vương phủ, không tiện nhúng tay vào chính vụ ở đây, lần này tới, hắn chính là muốn thu thập hoàn toàn ba hộ hương thân tay nắm thực quyền này, lại thay đổi chức vụ của Triệu tri phủ bằng Bành Sĩ Mậu mà hắn đưa từ kinh đô đên đây.

"Ba hộ phú hào kia có phải là không cung kính, tôn trọng Ngôn ca ca?" Diệp Thiên lo lắng hỏi thăm, nàng mặc dù không hiểu rõ tình huống, nhưng cũng không khó để tưởng tượng, người trong tay nắm thực quyền nhất định là không nguyện đem quyền lợi trong tay giao ra rồi.

"Không sao." Tiêu Ngôn Phong xoa lưng nàng, an ủi: "Ba nhà này mặc dù mặt ngoài có liên kết thông gia với nhau, thế lực, quyền lợi đan xen trộn lẫn, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ cũng không phải là bền chắc như thép, bản thân ta có biện pháp." Kiếp trước sau khi hắn là làm hoàng thượng rồi mới ngẫu nhiên phát hiện ra số quặng mỏ ở Bồng Diệp, ba gia tộc ở nơi đây Trương – Vương - Lý dù lá gan to đến mấy cũng không dám cùng hoàng thượng tranh hơn thua, mặc dù vụиɠ ŧяộʍ tranh thủ kiếm không ít chỗ tốt, nhưng cũng không dám gở trò ngáng chân. Lần này lại khác biệt, nếu hắn muốn ở Bồng Diệp âm thầm làm việc xử lý số quặng mỏ kia, thì trước tiên nhất định phải đem bọn cầm đầu này giải quyết hết mới được. Người lúc trước hắn phái tới chính là bị ba đại hộ này cản tay cản chân, chặn ngang phá rối, không nói đến quặng mỏ, ngay cả việc bắt tay xây dựng vương phủ, cũng bị bọn chúng chiếm không ít tiện nghi.

"Vậy có cần muội làm gì không? Hay là muội chính thức gặp mặt nữ quyến của bọn họ?" Từ khi phụ thân trở về, đã dạy nàng không ít đạo đối nhân xử thế, cũng bao gồm cả việc giao tế giữa các nữ quyến cũng là một loại trợ lực không nhỏ, có rất nhiều chuyện nam giới không tiện nói trực tiếp với nhau, nhưng giữa nữ quyến lại có thể thoải mái mà trao đổi, thống nhất ý kiến với nhau, mặc dù nàng còn chưa từng thực hiện qua, nhưng luôn cảm thấy phụ thân nói hẳn là không sai đâu.

"Không cần, ba nhà kia chẳng qua chỉ là phú hào nông thôn, còn chưa đủ tư cách để phải Thiên Thiên hạ mình đi gặp." Tiểu nha đầu trên cả đoạn đường này, cho dù là mệt mỏi bao nhiêu cũng không có một câu phàn nàn, hoàn toàn cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, hiện tại còn muốn mình phân ưu chia sẻ khó khăn,phiền muộn nữa, Tiêu Ngôn Phong không khỏi lòng như nở hoa, ở trên đỉnh đầu nàng len lén hôn một cái, "Người nhà Triệu tri phủ thì có thể gặp mặt một lần, có điều cũng không cần vội, chờ Thiên Thiên nghỉ ngơi đủ rồi lại nói." Triệu tri phủ mặc dù không thể đấu thắng ba nhà Trương - Vương - Lý, nhưng thật ra cũng rất cần cù, ở Bồng Diệp này danh tiếng cũng rất tốt, sau khi Bành Sĩ Mậu thay thế Triệu tri phủ, hắn cũng có ý định giữ Triệu tri phủ lại, làm đồng tri, làm thủ hạ cho Bành Sĩ Mậu.

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, "Qua ngày mai là muội hết mệt rồi, ngày mai Ngôn ca ca mở tiệc chiêu đãi quan viên cùng mấy nhà phú hào đó, ta cũng chính thức gặp nữ quyến nhà bọn họ là tốt rồi." Mẫu thân cũng đã dạy nàng không ít những thứ cần chú ý trong khi giao tế với các nữ quyến, nàng cũng nên thử một lần, cũng có thể giúp đỡ ít nhiều cho Ngôn ca ca.

"Cũng tốt, như vậy lại mời thêm ít nữ quyến đi theo là được rồi." Tiêu Ngôn Phong đồng ý, sau này tiểu nha đầu sẽ không tránh được phải cùng các nữ quyến tụ tập, liên hệ, cho dù là làm hoàng hậu, cũng vẫn phải tiếp kiến các nữ quyến nhà quan chức cùng tôn thất, hiện tại luyện tập một chút cũng tốt, "Thiên Thiên không cần phải lo lắng chuyện tổ chức yến hội, mọi thứ đã có Khang công công an bài. Về phần những nữ quyến kia, Thiên Thiên cũng không cần quá mức khách khí, Bồng Diệp này là đất phong của ta, Thiên Thiên là vương phi của ta, nếu có ai dám vô lễ, bất kính với Thiên Thiên, cứ việc thẳng tay xử trí." Phùng ma ma không theo đến, Bạch Trân và Lục Phỉ cũng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, Tiêu Ngôn Phong rất sợ tiểu vương phi của mình sẽ bị người khi dễ.

"Yên tâm đi, Ngôn ca ca không cần phải lo lắng cho muội." Nàng từ nhỏ đến lớn đã tham gia không biết bao nhiêu yến hội rồi đó,việc giao tế thông thường là không có vấn đề gì.

Tiêu Ngôn Phong xoa đầu nàng, "Coi như để những người này giúp Thiên Thiên giải buồn, tìm hiểu một chút phong thổ, tập quán của chỗ này đi, Thiên Thiên không cần nghĩ phải làm gì để giúp ta, đối phó với những người này, ta đã sớm có kế hoạch." Hắn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của tiểu nha đầu, lại không nỡ để nàng phải hao tâm tốn sức, ở chỗ này, nàng là một vương phi cao cao tại thượng, tương lai, nàng sẽ là hoàng hậu cao cao tại thượng, không cần phải cùng những nữ quyến lục đυ.c, tranh đấu tâm kế với nhau, những người kia so với tiểu vương phi của hắn căn bản là không cùng đẳng cấp.

"Muội biết rồi. Ngôn ca ca, muội đói."

Tiêu Ngôn Phong cười, kéo nàng ngồi dậy, "Trên đường đi đều không ăn được bao nhiêu, đêm nay chúng ta phải mở tiệc khao bụng nhỏ của Thiên Thiên một trận mới được." Trên đường đi mặc dù có đầu bếp của vương phủ, nhưng dù sao cũng không được thuận tiện như khi ở vương phủ, nguyên liệu nấu ăn cũng đều là đến dịch trạm chọn mua, rất hạn chế. Hắn đã sớm dặn dò Khang công công, đêm nay chuẩn bị nhiều chút mấy đồ ăn mà nàng thích ăn.