Diệp Lệ ngay lúc này cho là mình chắc chắn phải chết rồi, hắn nhắm mắt lại, cảm giác được một cách rõ ràng trường kiếm của mình đâm vào l*иg ngực đối phương, nhưng mà sự đau đớn như trong suy nghĩ của hắn cũng không có xuất hiện.
Diệp Lệ nghi hoặc hé mở mắt ra, trường kiếm trong tay chính là đang đâm thẳng vào vị trí trái tim của gã thủ lĩnh sát thủ, dưới ánh trăng sáng, có thể nhìn thấy máu tươi của hắn xuôi theo áo bào không ngừng chảy xuống, mà trường kiếm của gã lại rơi trên mặt đất, nơi cổ tay cùng cần cổ đều bị đâm một mũi tên.
Toàn bộ sơn cốc an tĩnh lại trong một chớp mắt, bọn sát thủ ngơ ngác vài giây mới tỉnh người lại, quát to lên, "Đại ca chết rồi! Đại ca bị tên tiểu tử này gϊếŧ rồi!"
"Vì đại ca báo thù!"
Bọn sát thủ vô cùng tức giận và phẫn nộ, giơ vũ khí trong tay hướng về Diệp Lệ đánh tới.
Diệp Lệ biết là có người giúp mình, lại không có thời gian quan sát cho kỹ đám người kia đã lại toàn bộ xông tới, hắn lập tức rút kiếm, xoay người sang nghênh chiến với bọn lâu la tiểu tốt kia. Hắn vừa trở về từ cõi chết, lại mở sát giới, lần đầu tiên trong đời tự tay gϊếŧ một người sống sờ sờ, huyết tính trong người bị kích phát, hơn nữa lại biết có người đứng trong bóng tối âm thầm bảo vệ mình, liền không có sợ hãi, trường Kiếm xuất ra như rồng bay phượng múa, dưới ánh trăng lưu lại từng đạo tàn ảnh rét lạnh khiến cho người ta phải khϊếp sợ.
"Lão đại, tiểu tử này có khả năng nha." Cách đó không xa lại có người thấp giọng nói chuyện.
Lão đại không có lên tiếng, cung trong tay lại một lần nữa lắp vào hai mũi tên. Chỉ cần không phải tình huống quá nguy cấp, hắn cũng không có ý định nhúng tay vào, bởi vì chuyện lần này đối với Diệp Lệ mà nói là một cơ hội rèn luyện khả năng thực chiến hiếm có, đối phương sẽ không thủ hạ lưu tình, đều là lấy mạng đổi mạng, dĩ nhiên hắn phải phụ trách để cho Diệp Lệ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì bọn hắn là phụng mệnh chủ tử, phải đem hắn toàn thân nguyên vẹn, bình an trở về.
Đối phương đã muốn lấy mạng đổi mạng, Diệp Lệ cũng không chút khách khí, chỉ một chút nữa thôi hắn đã phải chết ở chỗ này rồi, không còn được gặp lại mẫu thân cùng muội muội, vì vậy đối với đám sát thủ này căm thù đến tận xương tuỷ, trường kiếm xuất ra, đều là trực tiếp đâm vào nơi yếu hại.
Đám người còn lại này thân thủ đều vô cùng bình thường, không có thủ lĩnh, hiển nhiên không phải là đối thủ của Diệp Lệ, mắt thấy từng người một lần lượt ngã xuống, liền có người không nhanh không chậm hô lên một tiếng: "Thế tử, xin lưu mấy người sống."
Thanh âm này có chút quen thuộc, Diệp Lệ biết đây chính là người vừa rồi đã ra tay cứu mình, trường kiếm trong tay cũng thuận theo tránh đi những chỗ yếu hại, đem đám sát thủ còn sót lại đánh ngã xuống đất, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm đã phát ra.
"Trịnh Hàn, là ngươi!" Người tới Diệp Lệ nhận thức, hắn chính là thị vệ trưởng của Dự vương phủ, hơn ba mươi tuổi, thân thủ vô cùng tốt, hắn tìm Trịnh Hàn luận bàn đều chưa hề thắng nổi lần nào, không nghĩ tới người vừa rồi âm thầm cứu mình lại là hắn. Diệp Lệ nhìn cung tên trên tay Trịnh vẫn còn để sẵn hai mũi tên, trong lòng vô cùng kính nể, Trịnh Hàn có thể cùng lúc bắn hai mũi tên, lại còn chuẩn xác như vậy, một tên bắn trúng tay gã đại ca, một tên còn lại bắn thẳng vào cổ của hắn ta.
Trịnh Hàn đem cung tên thu lại, tránh đi những thi thể trên đất bước tới, nhìn Diệp Lệ trên thân cũng chịu chút thương tích không quá nghiêm trọng, cười nói: "Thế tử, thật có lỗi a, đã để ngươi bị thương." Chỉ cần không có thiếu cánh tay gãy cẳng chân loại này, cũng xem như toàn nguyên vẹn, phân phó của chủ tử hắn vẫn tính là đã hoàn thành thôi.
"Một ít thương tích nhỏ thôi có đáng là gì." Diệp Lệ nghiêm mặt khom người thi lễ, "Đa tạ ân cứu mạng của Trịnh thị vệ."
Trịnh Hàn vỗ vỗ vai hắn, "Không cần, ta là theo lệnh vương gia tới đây, nếu ngươi muốn cám ơn thì nên cám ơn vương gia mới đúng."
"Dự vương làm sao biết ta tới chỗ này?" Diệp Lệ nghi hoặc không hiểu, hắn là một đường phi ngựa tới, những người này tới lại xuất hiện kịp thời như vậy, chẳng lẽ là Dự vương đã sớm dự báo được chuyện này sao?
"Cái này, ngươi vẫn là trở về tự mình hỏi vương gia đi." Trịnh Hàn phái thủ hạ của mình đem số tặc nhân còn sống đều trói lại, sau đó để lại hai người trông coi hiện trường, lại mang tới cho Diệp Lệ một con ngựa khác, nhóm người mượn ánh sáng trăng, cùng nhau trở về Dự vương phủ.
Khuôn mặt Dự vương trầm như nước, kiếp trước lúc hắn quen biết Thiên Thiên, Diệp Lệ đã chết rồi, hắn cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau đó nhị phòng hầu phủ nhị phòng liền thay thế tiếp nhận tước vị, dựa theo kinh nghiệm của hắn, kẻ thu được lợi ích lớn nhất, liền có thể là kẻ đã xuống tay sau màn, huống chi lần này còn tra ra được Mạnh thị không phải sinh bệnh mà là trúng độc. Hắn không biết Diệp Thừa Hồng lúc nào sẽ lập mưu hại chết Diệp Lệ, cho nên, hắn đã dứt khoát phái người nhìn chằm chằm mọi hành động của Diệp Thừa Hồng.
Không nghĩ tới, Diệp Thừa Hồng gan lớn đến mức mướn sát thủ gϊếŧ người. Hắn không rõ lắm kiếp trước có xảy ra chuyện lần này hay không, là Diệp Lệ may mắn tránh thoát ám sát, hay là nói kiếp trước Diệp Lệ liền chết ở lần ám sát này, chỉ có điều ở kiếp này đã xảy ra sớm hơn so với đời trước.
(Ý Dự vương đơn giản là mốc thời gian Diệp Lệ chết ở đời trước xảy ra muộn hơn so với mốc thời gian sự kiện lần này. Bởi vì đời này Mạnh thị đã hồi phục, thế lực của đại phòng ngày càng mạnh lên, cho nên nhị lão gia lo lắng chuyện lớn không thành, phải tranh thủ xuống tay trước giải quyết hậu hoạn.)
Nhìn thấy Diệp Lệ đi tới, Dự vương vung roi ngựa trong tay lên muốn quất cho hắn vài cái, lại trông thấy hắn toàn thân máu me, trên thân mang thương tích, lại đem roi ngựa buông xuống, không nhìn được tức giận liền giỏ ngón trỏ ra cách một khoảng không chỉ chỉ thẳng vào Diệp Lệ.
Cũng không biết tại sao, trông thấy Dự vương tức giận như vậy, Diệp Lệ liền có chút chột dạ.
"Ngươi cũng biết sai rồi?" Không thể đánh hắn, nhưng vẫn có thể mắng, đôi mắt phượng đen như mực của Dự vương lạnh như băng nhìn Diệp Lệ.
"Ách, ta, ta đã quá xúc động rồi, bị người khác lừa gạt, nhưng mà, người kia một chút sơ hở đều không có, hơn nữa ngọc bội kia đúng thật là thứ mà phụ thân ta đeo trên người lúc mất tích!" Diệp Lệ cũng đã biết mình bị lừa, nhưng khi nghĩ đến ngọc bội kia, hắn lại kích động lên, "Cho dù người kia là gạt ta, nhưng hắn nhất định biết tin tức của phụ thân ta!"
Xem ra hắn vẫn chưa hiểu bản thân sai ở đâu, Dự vương trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi muốn đi tìm nhi tử của quan tri phủ, ngươi sẽ trực tiếp đi khắp nơi trên phố lớn hỏi thăm mọi người có thấy nhi tử của tri phủ đại nhân hay không, hay là trực tiếp đến phủ đệ của quan tri phủ?"
"Tất nhiên là đến phủ đệ của quan tri phủ, ở trên phố lớn tìm không phải quá ngu..." Diệp Lệ còn chưa nói hết, liền hiểu ra rồi, vào kinh thành muốn tìm thế tử của Tế Bình hầu phủ, lẽ ra phải trực tiếp đến Tế Bình hầu phủ mới đúng, sao có thể ở trên phố lớn đi lung tung không mục tiêu tìm mình được, kẻ lừa hắn cũng không phải cẩn thận, không chút sai sót gì, chỉ là hắn lúc ấy quá mức xúc động cho nên không phát giác ra được.
"Ta lại hỏi ngươi," Dự vương nhìn khuôn mặt Diệp Lệ đã có chút hổ thẹn, ngữ khí thoáng hòa hoãn hơn một chút, "Núi Bạch Tước ngươi hẳn phải biết là xa bao nhiêu, cưỡi ngựa còn muốn mất rất nhiều thời gian, trung gian trong đó còn phải vượt sơn cốc, tuyệt đối không có khả năng là đi nhờ xe tới, nhưng trông người kia có chút mệt mỏi nào không?"
"Không có, người kia tinh thần rất tốt." Diệp Lệ cúi thấp đầu, hắn thật sự là quá ngu ngốc, sơ suất nhiều như vậy, vốn dĩ có thể phát hiện và tránh khỏi ngay từ đầu, nếu như không phải Dự vương phái người đến cứu hắn, hắn cứ như vậy mơ hồ chết đi rồi, không biết mẫu thân và muội muội sẽ khổ sở biết bao nhiêu đâu.
Dự vương thấy hắn đã biết sai, thanh âm cũng thay đổi nhẹ nhàng hơn, "Mà cho dù lời người kia nói là thật, nhạc phụ tình huống nguy cấp, ngươi vội vã đi qua cũng đúng, nhưng lúc đó, ngươi hẳn là phải gọi tên hầu bên người của ngươi đến, làm cho hắn hồi phủ bẩm báo với nhạc mẫu, để nhạc mẫu phái người tới đó, thị vệ, đại phu đều theo sau đó mà tới, như vậy không phải so với một mình ngươi đi qua càng tốt hơn sao?"
Diệp Lệ mặt đỏ tới tận mang tai, uổng công hắn đọc qua sách binh pháp mưu lược nhiều như vậy, một khi phát sinh tình huống lại xử lý đến rối tinh rối mù.
Dự vương thật sâu nhìn hắn một cái, bản thân mình là sống lại một đời, trải qua nhiều sự tình, tự nhiên có thể thấy rõ nhiều thứ, Diệp Lệ hiện tại tuổi còn nhỏ, sống đến bây giờ đã không dễ dàng gì, "Trước tiên may đem vết thương rửa sạch, băng bó cho kỹ, lại ăn chút gì sau đó nói tiếp." Hắn vẫy tay, Lộc y chính ôm theo hòm thuốc đã chờ sẵn ở cửa từ rất sớm liền như một làn khói chạy vào, cười híp mắt dừng lại trước mặt Diệp Lệ "Thế tử, mời đi theo ta."
Dự vương buồn cười nhìn khuôn mặt đầy hưng phấn của Lộc y chính, bản thân hắn quanh năm suốt tháng cũng không sinh bệnh không bị thương, cho nên đã khiến cho Lộc y chính vô công rỗi nghề, nghẹn đến phát điên rồi.
Trên người Diệp Lệ đều là vết thương nhẹ, Lộc y chính có chút tiếc nuối thoa thuốc cho hắn, lại nghiêm túc xem mạch, xác định Diệp Lệ thân thể vô cùng tốt, hoàn toàn không cần hắn trị liệu, ủ rũ cúi đầu ôm hòm thuốc rời đi.
Diệp Lệ cùng Dự vương tuổi tác tương đồng, vóc người cũng không thua kém gì nhau, đổi một thân y phục ở nhà của Dự vương, liền đi ra gian ngoài dùng cơm.
Dự vương đã dùng qua bữa tối, chỉ là ngồi tiếp Diệp Lệ thôi. Trên bàn bày cơm gạo tẻ, các món ăn phong phú, Diệp Lệ vừa nhìn sang, dịch chua trong dạ dày liền cuồn cuộn dâng lên, cá kho, thịt gà, các loại thịt đều làm cho hắn hồi tưởng lại một màn trước đó trong sơn cốc, trường kiếm đâm vào trong da thịt, máu huyết chảy ra, miệng vết thương lộ cả xương...
Dự vương xem sắc mặt của hắn liền hiểu được, ra hiệu cho người đem toàn bộ các món ăn mặn xuống, "Không quan hệ, đợi qua mấy ngày liền bình thường lại." Lần thứ nhất gϊếŧ người chắc chắn là sẽ không thích ứng được, ai cũng đều như thế.
Diệp Lệ cố nén khó chịu, ăn chút rau cải tươi ngọt, đậu hũ trơn mềm, ăn xong một chén cơm liền thả đũa xuống.
Dự vương cũng không miễn cưỡng hắn ăn thêm, nói tiếp: "A Lệ đêm nay liền lưu lại chỗ này, hai người chúng ta thương lượng một chút sự tình tiếp theo nên xử lý thế nào." Diệp Lệ cũng đang có ý này, hai người không đi thư phòng, mà đến khách viện của Diệp Lệ ở Dự vương phủ.
"Còn xin điện hạ phái người đi hầu phủ, chuyển lời cho mẫu thân ta và Thiên Thiên một chút." Diệp Lệ trải qua một trận chém gϊếŧ đến sức cùng lực kiệt, giờ phút này thân thể đã có chút không chịu nổi, dựa hẳn vào ghế lên tiếng nhờ.
Dự vương gật gật đầu, "Yên tâm, ta đã phái người qua đó rồi, liền nói A Lệ lưu lại vương phủ của ta, đêm nay không trở về."
Diệp Lệ cảm kích nhìn hắn, hắn thật sự là rất chu đáo cẩn thận, không chỉ phái người đi cứu mình, ngay cả mẫu thân cùng muội muội bên kia cũng không quên thông báo trấn an."Đúng rồi, điện hạ làm thế nào biết ta đi núi Bạch Tước?" Nghi vấn này từ lúc gặp được Trịnh Hàn vẫn luôn ở trong lòng của hắn, xét về mặt thời gian, Trịnh Hàn hẳn là sẽ không tới nhanh như vậy, trừ phi Dự vương đã sớm dự báo được việc này.
Dự vương tự nhiên không có khả năng nói với hắn bản thân là trùng sinh, bởi vì biết hắn sẽ chết sớm, lại không muốn để cho tiểu vương phi của mình biến thành bé gái mồ côi, cho nên một mực chú ý nhất cử nhất động của hầu phủ."Thủ hạ của ta ngẫu nhiên phát hiện Diệp Thừa Hồng cùng sát thủ có liên lạc, tiếp xúc, cảm thấy sự tình có chút khác thường, liền bẩm báo lại cho ta. Ta lo lắng bọn hắn gây bất lợi cho Thiên Thiên, cho nên dứt khoát phái người nhìn chằm chằm Diệp Thừa Hồng cùng đám sát thủ kia, những sát thủ kia ở sơn cốc chuẩn bị bố trí một phen, ta liền phái Trịnh Hàn đi qua đó điều tra, xem xét, kết quả lại chờ đến ngươi xuất hiện."
Diệp Lệ đứng dậy, trang nghiêm hành lễ, "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ." Không quản đến sự tình có bao nhiêu trùng hợp, hắn đều đã thật sự cứu mạng mình, để cho mình còn cơ hội có thể tiếp tục bồi bên cạnh mẫu thân và muội muội.
"Được rồi, mau ngồi xuống đi, mệt mỏi thành cái dạng này rồi, bây giờ còn chú ý lễ nghĩa làm gì, chúng ta cũng không phải người ngoài, không cần để ý những thứ này." Dự vương đứng dậy đem hắn đè vào trên ghế, "Ta thấy ngươi một chút cũng không kinh hãi, chẳng lẽ ngươi đã sớm đoán được là do Diệp Thừa Hồng làm? Như vậy tiếp theo đây ngươi muốn làm gì?"
Diệp Lệ gật gật đầu, "Không dối gạt điện hạ, từ ta đọc qua chút sách vở, bắt đầu hiểu chuyện, biết cái gì gọi là huynh đệ bất hòa, liền bắt đầu có nghi vấn với chuyện phụ thân mất tích năm đó. Ta ở trong từ đường nhìn thấy qua bài vị của tổ phụ cùng tổ mẫu, biết được lão thái thái là người tổ phụ tục huyền sau khi tổ mẫu qua đời, không phải là mẹ đẻ của phụ thân ta, ta đã một mực hoài nghi lão thái thái cùng nhị phòng tam phòng hợp mưu hãm hại phụ thân ta, có điều qua nhiều năm như vậy, bọn hắn lại cũng không có gì động tĩnh nữa, ta vốn có chút dao động, cảm thấy có phải chính mình đã nghĩ nhầm rồi hay không. Nhưng vào lúc này, Phùng ma ma điện hạ phái tới lại phát hiện chuyện mẫu thân trúng độc, lần này ta càng thêm vững tin, năm đó là bọn hắn hại phụ thân ta, mà mục tiêu của bọn hắn nếu như là vì tước vị hầu gia kia, nhất định sẽ xuống tay với ta."
Cho nên khi gặp phải ám sát, kẻ thứ nhất hắn hoài nghi liền là nhị phòng và tam phòng, Diệp Lệ dừng lại một chút, "Huống chi, lần này bọn hắn vì dẫn dụ ta vào tròng, lấy ra ngọc bội mà phụ thân mang trên người khi mất tích, mặt trên ngọc bội kia còn có chữ ta tự khắc, tuyệt đối không phải là giả." Ngọc bội kia ở Diệp Thừa Hồng trong tay, chính là nói chuyện phụ thân mất tích năm đó cùng Diệp Thừa Hồng có quan hệ trực tiếp.
Dự vương gật gật đầu, nếu như không phải hắn đã trùng sinh mà nói, Diệp Lệ so với hắn thật sự lợi hại hơn nhiều, kiếp trước lúc hắn mười bốn tuổi, thật sự đúng là một hoàng tử ngang ngược càn rỡ, chỉ biết chơi bời, trừ ăn uống vui đùa, cái gì cũng không hiểu, mãi cho đến khi Ngưng Ngọc cung của mẫu phi xảy ra chuyện, mẫu phi cũng từ đó ngã bệnh không dậy nổi rồi qua đời, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, minh bạch bản thân mình cái gọi là hoàng tử "được sủng ái nhất" là có ý nghĩa gì.
"Nếu như là do nhị phòng hầu phủ xuống tay, A Lệ là dự định giả quyết công khai hay vẫn là giải quyết riêng?"
"Tất nhiên là công khai, lần này, ta muốn báo quan!" Diệp Lệ chém đinh chặt sắt nói, mẫu thân trúng độc, bởi vì người ra tay là lão thái thái, coi như báo quan, cũng sẽ bị chụp lên đầu cái mũ bất hiếu, nhưng lần này kẻ cho người ám sát mình là nhị thúc, hắn lại không cần phải lo lắng phương diện này, hơn nữa, Diệp Thừa Hồng còn hãm hại phụ thân của mình, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua hắn!
- -------------------------
* Tiểu hậu trường:
Diệp Lệ nghiêm túc chắp tay hành lễ cảm tạ: "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."
Tiêu Ngôn Phong liếc mắt: "Nghe nói ân cứu mạng phải lấy thân..."
Diệp Lệ mở to mắt, tên hoàng tử ăn chơi này chẳng lẽ...: "Điện hạ, ta không phải loại người đó...!"
Tiêu Ngôn Phong ghét bỏ: "Ai quản ngươi là loại người gì. Ta nói là tiểu vương phi của ta! Mau chóng thu xếp chuẩn bị gả nàng cho ta!"
Diệp Lệ: "..."
Cải trắng nhà hắn mới có tám cái xuân xanh lại bị heo nhà người hối thúc đòi cướp đi rồi, không muốn... Nhưng mà heo, à không Dự vương điện hạ là ân nhân cứu mạng đó, phải làm sao mới tốt TT__TT