Chương 152: Không làm hoàng đế

Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ lại sân viện cũ của Diệp Thiên, biết đây là nơi mẹ nhẫn tâm từng ở lúc còn nhỏ, nàng cảm thấy cực kỳ hứng thú, tới tới lui lui từng trong ra ngoài quan sát, đánh giá một lượt, bên trong thư phòng vẫn còn lưu giữ chữ mà nhưng năm đó Diệp Thiên luyện viết, được xếp ngăn ngắn chỉnh tề thành một chồng lớn. Sau khi Bình Nhạc công chúa cầm đến nhìn một hồi, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, hình như lúc đó mẹ nhẫn tâm rất cẩn thận, dụng công luyện chữ, còn bản thân mình không thích đi học, cho nên liền giật râu phu tử, có phải không quá đúng hay không?

Thưởng thức những vật trang trí nhỏ nhắn, tinh xảo trên Đa Bảo Các xong, Bình Nhạc công chúa không cao hứng cho lắm bò lên giường nằm, trên giường hình như vẫn còn hương vị của mẹ nhẫn tâm, nàng ôm chăn, khe khẽ thở dài, cũng không biết mình bỏ nhà đi bụi thế này, mẹ nhẫn tâm có sốt ruột hay không đây, có khóc không? Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc mình sinh bệnh, mẹ nhẫn tâm đã ôm mình, đau lòng đến nỗi nước mắt tuôn rơi lã chã, phụ thân vừa phải dỗ dành mình, vừa phải an ủi, khuyên nhủ mẹ nhẫn tâm, bận rộn đến toát cả mồ hôi.

Nàng trở mình nằm nghiêng, nàng hơi nhớ cha mẹ rồi, cũng có chút hối hận vì đã bỏ nhà đi bụi, phụ thân thì còn tạm ổn, nhưng mà mẹ nhẫn tâm thích khóc như vậy, nếu lại khóc thì phải làm sao bây giờ?

Bình Nhạc công chúa ở lại Tế Bình Hầu phủ hai ngày, càng lúc càng muốn hồi cung, nhất là từ khi nàng nghe ngoại tổ mẫu kể về chuyện trước đây của mẹ nhẫn tâm, hóa ra, người là do đại cữu cữu một tay chăm bẵm nuôi lớn, người thiệt là đáng thương, trách không được người lại yêu khóc đến thế. Nàng nghe nhũ mẫu nói, hôm nàng bị nhịn bữa tối, nàng ở trong phòng khóc, mẹ nhẫn tâm cũng ở bên ngoài sân vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt đấy.

Nàng khóc cũng không phải là vì thương tâm, mà chủ yếu là khóc cho cha mẹ xem thôi, không nghĩ đến lại chọc cho mẹ phải khóc một trận, nàng vô cùng hối hận, nàng quyết định về sau nhất định phải bảo hộ mẹ nhẫn tâm cho thật tốt, làm cho người không bao giờ... khóc nữa.

Nhưng mà hiện tại mẹ nhẫn tâm lại không chịu đến đón mình, rốt cuộc là không biết mình đã chạy đến nhà ngoại tổ gia, hay là đang cố ý nữa, tóm lại chắc không phải là đã quên mất sự tồn tại của mình rồi chứ? Hiện tại nàng rất muốn hồi cung, chỉ là cứ như vậy mà trở về, hình như có chút mất mặt.

Bình Nhạc công chúa càng nghĩ càng lo lắng không yên, cuối cùng nàng quyết định đến hỏi ý kiến ngoại tổ phụ, nghe nói ngoại tổ phụ tài cao học rộng, loại chuyện này nhất định ngài ấy sẽ biết nên làm sao bây giờ.

"Chuyện này ấy à, " Tế Bình Hầu đặt Bình Nhạc công chúa ngồi lên hai đầu gối mình bắt đầu nói, "Trước mắt không nói đến cha mẹ con bây giờ nên làm gì, bây giờ chúng ta nói về chuyện A Hi nên làm sao trước đã, con phải biết rằng, chúng ta thường không quản được người khác, nhưng chắc chắn có thể quản chính mình."

"Con?" Bình Nhạc công chúa cảm thấy mờ mịt, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ngoại tổ phụ, "Con cũng không biết nên làm gì nữa?"

Tế Bình Hầu cười, kéo kéo dây buộc tóc trên đầu nàng.

"Ui ui, ngoại tổ phụ ngài đang làm gì đó?! Rất đau á!" Bình Nhạc công chúa bất mãn mím môi phồng má lên án

Thực ra Tế Bình Hầu không hề nỡ dùng sức, thế nhưng thấy nàng kêu than đau đớn, lập tức cực kỳ đau lòng, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Con xem, ta chỉ mới kéo nhẹ một cái thôi, còn chưa kéo tuột sợi tóc nào của A Hi đâu, A Hi đã đau đến như vậy rồi, bây giờ con thử ngẫm nghĩ lại xem, nếu ta thật sự giật đứt tóc A Hi thì sẽ còn đau đến mức nào nữa?"

Đôi mắt to tròn của Bình Nhạc công chúa đảo thành vòng tròn, hơi xấu hổ cúi đầu, hai ngày nay nàng cũng mơ hồ nhận ra mình đã sai lầm rồi, vừa rồi ngoại tổ phụ kéo một cái như vậy, nàng lại hiểu được trước đó mình đã hơi quá đáng, trách sao mẹ nhẫn tâm lại nổi giận.

Tế Bình Hầu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Bình Nhạc công chúa, "A Hi là công chúa của một nước, thân phận tôn quý, đừng nói là nhổ mấy cọng lông đuôi của A Hoàng, mà cho dù có thịt luôn nó đi, hoặc là hạ lệnh gϊếŧ sạch tất cả các loài chim bên trong Hoàng Cung, cũng sẽ không có ai dám phản kháng. Nhưng mà A Hi phải biết rằng, A Hoàng cũng biết đau, phu tử cũng sẽ đau, các thái giám cung nữ bị đánh bằng roi, bọn họ tuy rằng không dám rên la thành tiếng, nhưng thực tế cũng đã đau đến muốn chết, cho nên, về sau A Hi muốn trách phạt người khác, nhất định phải có nguyên nhân rõ ràng, bởi vì bản thân con chính là công chúa cao cao tại thượng, chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể quyết định sống chết của người khác, vì vậy càng phải thận trọng, không thể tùy hứng làm bậy."

Bình Nhạc công chúa cúi đầu, đem mấy lời ngoại tổ phụ nói suy đi nghĩ lại, nàng nhổ lông A Hoàng, nhất định là nó đau lắm, chỉ là nó không có chỗ để trốn; nàng giật râu phu tử, phu tử cũng rất đau, nhưng dù hắn có tức giận, cũng không thể xử phạt mình thế nào. Có phải mẹ nhẫn tâm lo sợ nàng sẽ trở thành một người chỉ biết "Tùy hứng làm bậy" như ngoại tổ phụ mới vừa nói, chỉ biết làm càn khi dễ người khác, tùy ý làm tổn thương người xung quanh?

"Con, con sai lầm rồi." Bình Nhạc công chúa ngẩng đầu lên, áy náy Tế Bình Hầu, "Ngoại tổ phụ, con sai lầm rồi, con không nên bướng bỉnh như vậy."

Bị đôi mắt trong suốt hồn nhiên của nàng nhìn vào, đáy lòng Tế Bình Hầu đều đã mềm nhũn muốn tan chảy ra, hắn nói tiếp, "A Hi, con ngẫm nghĩ lại thử xem, lúc con ném hỏng kim ấn của mẹ con, nàng có tức giận hay không?"

"Không có." Bình Nhạc công chúa lắc đầu, chuyện này nàng còn nhớ rất rõ ràng, bởi vì nhũ mẫu đã nói kim ấn là thứ gì đó rất quan trọng, không cho nàng đυ.ng vào, nhưng mà nàng lại không nghe lời, cố tình cầm lên chơi, còn ôm nó chạy tới chạy lui, kết quả bị vấp ngã một cái, ném văng kim ấn kia ra xa làm hỏng mất một góc, thế mà mẹ chỉ lo đau lòng ôm nàng, hỏi nàng ngã có đau hay không, căn bản là không chút để tâm đến cái kim ấn kia.

Tế Bình Hầu nói: "Đúng rồi, trẻ nhỏ bướng bỉnh là lẽ thường tình, ngày thường con bướng bỉnh nghịch ngợm mẹ con cũng chưa bao giờ nổi giận, A Hi nói thử xem, lần này vì sao mẹ con lại phạt con?"

"Bởi vì trong lúc con nghịch ngợm, đã làm xúc phạm tới người khác." Trải qua từng bước hướng dẫn của Tế Bình Hầu, Bình Nhạc công chúa đã tự hiểu được.

Tế Bình Hầu lại tiếp tục cố gắng, "Thế A Hi nói xem, tiếp theo nên làm gì đây?"

"Con, con sẽ nhận lỗi, giải thích với phu tử." Bình Nhạc công chúa so so hai đầu ngón trỏ với nhau, cũng không nhắc đến chuyện hồi cung, nàng đây là bỏ nhà đi bụi, nếu cứ như vậy quay trở về, hình như có vẻ rất mất mặt đó.

Tế Bình Hầu sao có thể không biết chút tâm tư kia của nàng, "Biết sai có thể sửa, thì không có gì tốt đẹp hơn. Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, đó là chuyện mà chỉ có người dũng cảm mới làm được. Nếu A Hi chịu giải thích với phu tử, mẹ con biết được A Hi giỏi như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng, hai, cũng không biết hai ngày nay nàng tìm không thấy A Hi, có đau lòng sốt ruột hay không đây, nếu như ngã bệnh..."

"Lập tức hồi cung đi!" Bình Nhạc công chúa vừa nghe ngoại tổ phụ nói đến đây đã nhịn không được hô lên, nếu mẹ vì nàng mà bị bệnh thì phải làm sao!

...

Sau khi bỏ nhà đi bụi hai ngày, Bình Nhạc công chúa lại dẹp đường hồi cung.

Vốn nàng còn có chút ngượng ngùng, dọc đường luôn dùng đôi tay nhỏ bé bụm mặt, theo khe hở nhìn lén cha mẹ đang từ xa đi tới, đợi đến lúc nhìn thấy mẹ nhẫn tâm hai tay xách váy, không hề để ý hình tượng chạy nhanh đến chỗ nàng, trong miệng còn hô"A Hi", nàng lập tức đã quên mất cái gì gọi là mất mặt, liền hét to một tiếng "Nương" rồi nhào vào vòng tay ôm ấp của mẹ.

"A Hi, A Hi của ta!" Diệp Thiên ôm chặt con gái bảo bối, xoa xoa lưng, cánh tay, đầu, mặt của nàng, tuy rằng hai ngày nay nàng biết con gái đang ở Hầu phủ, nhưng lại không có lúc nào nguôi được nhớ thương, lo lắng con gái suy nghĩ không thông, lo lắng nàng ngủ không ngon...

Mẹ nhẫn tâm thơm thơm, mềm mại, vòng ôm ấp của người ấm áp quen thuộc đến như vậy, hai mắt của Bình Nhạc công chúa hơi đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như trân châu, lần này không phải nàng khóc cho cha mẹ xem, mà là thật lòng muốn khóc.

"Làm sao vậy? A Hi làm sao vậy?" Diệp Thiên luống cuống, nàng lo lắng lần này mình đã trừng phạt con gái quá nặng, khiến cho nàng bị dọa tổn thương rồi thì phải làm sao.

"Con, con nhớ cha nương!" Bình Nhạc công chúa khóc to, "Nương, con sẽ không bao giờ... rời xa người nữa!"

Đối mắt Diệp Thiên cũng đỏ bừng lên, nàng hôn nhẹ lên trán con gái yêu, "Được, mẹ con chúng ta sẽ không bao giờ... rời xa nhau nữa."

"Oa oa, đêm nay con muốn ngủ cùng với nương!"

"Được được, mẹ con chúng ta cùng nhau ngủ!"

Đang muốn tiến lại đây an ủi kiều thê và ái nữ nghe thấy vậy, Hoàng Thượng liền đen mặt.

...

An ủi dỗ dành xong hai mẹ con chỉ lo ôm nhau khóc, Tiêu Ngôn Phong một tay ôm Tiểu Công chúa, một tay nắm tay Tiểu Hoàng hậu, chậm rãi quay về Phượng Nghi Cung.

Vừa vào phòng, Bình Nhạc công chúa đã rúc vào bên người Diệp Thiên, "Nương, con biết sai rồi, con sẽ chịu phạt nhận tội với phu tử."

"Ồ, A Hi đã biết nói chịu phạt nhận tội rồi?" Tiêu Ngôn Phong cười hỏi.

"Biết." Bình Nhạc công chúa khẽ hếch cằm nhỏ lên, có chút kiêu ngạo đáp: "Ngoại tổ phụ đã giảng dạy cho con."

Diệp Thiên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi, "Thế A Hi chuẩn bị chịu phạt nhận tội thế nào?"

Bình Nhạc công chúa cẩn thận lấy ra một cọng tóc từ trong túi thơm của mình ra nói, "Đây là tóc do chính con tự nhỏ từ trên đầu xuống, đưa cho phu tử bồi tội."

Thấy nàng nghiêm túc như thế, Diệp Thiên đau lòng, xoa đầu nàng, "Tự mình nhổ sao, A Hi có đau không?"

"Đau!" Bình Nhạc công chúa tủi thân bĩu bĩu môi, "Con vốn nghĩ muốn nhổ thêm mấy cọng nữa, nhưng mà đau quá!" Thật không nghĩ tới lại đau như thế, trách sao lúc ấy biểu tình của phu tử lại thống khổ như vậy.

Diệp Thiên vội nói: "Đủ rồi, đủ rồi, chỉ cần A Hi có thái độ thành khẩn là đủ rồi, phu tử sẽ tha thứ cho A Hi."

Bình Nhạc công chúa sờ sờ đầu mình, lo lắng không yên hỏi: "Con bị thiếu mất một cọng tóc, sẽ nhìn không ra chứ?"

Diệp Thiên nghe thấy nàng hỏi thì bật cười, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Nhìn không ra, A Hi của ta vẫn rất xinh đẹp đáng yêu."

...

Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ ở Phượng Nghi Cung của Diệp Thiên, nàng nằm trên giường lớn, bên phải là mẹ thơm thơm, bên trái là cha đẹp đẹp, thật sự là vô cùng hạnh phúc!

Từ giây phút này trở về sau, Bình Nhạc công chúa cực thích ngủ cùng cha mẹ, đáng tiếc là rất hiếm khi có thể thành công, bởi vì dù bình thường phụ thân đối với nàng vô cùng tốt, nhưng chỉ có chuyện này là dứt khoát không chịu nhượng bộ, vẫn còn may là mỗi tháng luôn có vài ngày nàng có thể được lão cha thương tình chia sẻ mẹ cho vài tối.

Chẳng qua là, ngày vui chóng tàn, qua không bao lâu sau, phụ thân cũng không cho nàng ngủ lại giường lớn của Phượng Nghi Cung nữa, bởi vì trong bụng mẹ đã có tiểu bảo bảo, tướng ngủ của nàng ngoan ngoãn, phụ thân lo nàng trở mình đến trở mình đi sẽ đυ.ng tới mẹ. Chính Bình Nhạc công chúa cũng không dám ngủ cùng mẹ nữa, nghe nói hiện tại tiểu bảo bảo chỉ mới lớn bằng ngón tay của nàng mà thôi, thiệt là quá mỏng manh, yếu ớt rồi.

Theo thời gian, bụng của Diệp Thiên càng lúc càng lớn, Bình Nhạc công chúa lại có sự chờ mong mới, chờ đệ đệ ra đời, nàng sẽ đối xử với nó thật tốt, sẽ dẫn nó đi chơi đùa, dẫn nó đến Ngự hoa viên quan sát kiến bò, dẫn nó đến Ngự phòng ăn vụng đồ ăn ngon, đồ chơi hay ho thú vị trong tẩm điện của mình cũng sẽ đều đưa cho nó chơi, còn phải dạy nó đọc sách, viết chữ...

"Ngôn ca ca, chàng nói Lộc thái y bắt mạch hẳn là rất chuẩn phải không?" Diệp Thiên vuốt bụng, có hơi lo âu, Lộc thái y nói lần này tám phần là bé trai, nhưng mà hắn cũng chỉ nói là "Tám phần", tuy rằng hiện tại không có triều thần nào nháo muốn tuyển tú, nàng vẫn luôn nghĩ có thể sớm sinh con trai một chút, vua của một nước dưới gối không thể không có hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong lòng luôn có chút lo lắng bất an.

"Thiên Thiên đừng lo lắng này, là con gái ta cũng sẽ rất cao hứng." Tiêu Ngôn Phong vừa nhìn đã biết ngay nàng đang suy nghĩ cái gì, kiếp trước hai người không có con cái, một đời này có đã có A Hi, nhìn nàng nhu thuận, nhìn nàng bướng bỉnh, nhìn nàng lớn lên một chút một, trong lòng hắn đã tràn đầy thỏa mãn rồi, cho dù chỉ có mình nàng thôi hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi, huống chi hiện tại trong bụng Tiểu Hoàng hậu của hắn lại có thêm một sinh mệnh nữa.

Hắn nắm lấy tay nàng vuốt nhẹ, lại nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng nhô lên của nàng, an ủi nói: "Nhìn xem Bình Nhạc đáng yêu biết bao nhiêu, nếu lại sinh ra một nữ nhi đáng yêu như vậy, ta cũng thực hài lòng."

"Nhưng mà nếu vẫn không có hoàng tử, cũng không thể để đến cuối cùng thật sự phải nhận con thừa tự chứ?" Quan trọng nhất chính là nếu nhận đứa trẻ trong hoàng tộc làm con thừa tự cũng đồng nghĩa với việc đứa trẻ đó không có chút quan hệ huyết thống thân sơ nào với hắn.

"Nhận con thừa tự cái gì?" Tiêu Ngôn Phong nhướng mày, "Chúng ta có con gái, khi không đi nhận con người khác làm con thừa tự làm chi? Còn về ngôi vị Hoàng Đế kia, có con trai thì dựa theo truyền thống truyền cho con trai, không có con trai thì truyền cho A Hi."

"A, A Hi?" Diệp trợn tròn hai mắt nhìn hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới kết quả này.

"Đúng rồi, A Hi của chúng ta cũng có thể làm Hoàng Đế." Tiêu Ngôn Phong thoải mái cười nói: "Không phải con gái của A Lệ cũng đã được lập làm Thái Nữ sao, đến lúc đó A Hi nhà chúng ta cũng làm Hoàng Đế, hai biểu tỷ muội các nàng một người ở Đại La một người ở Đại Tề, đều là vua của một nước, có được không?"

Diệp thiên há hốc miệng, chưa biết phải nói gì, bỗng nhiên lại nghe thấy ở bên ngoài "Oa" lên một tiếng, sau đó tiếng khóc nức nở của Bình Nhạc công chúa liền truyền vào, nàng cắm đầu nhào vào kéo lấy tay áo của mẫu thân khóc ròng: "Không cần, con không muốn làm Hoàng Đế! Oa oa, phụ thân thật xấu, con không muốn làm Hoàng Đế!"

Vừa thấy con gái khóc, Diệp Thiên liền đau lòng, vội dỗ dành nàng: "Được rồi, được rồi, không làm Hoàng Đế, chúng ta còn có đệ đệ mà, để đệ đệ làm Hoàng Đế."

Tiêu Ngôn Phong không hiểu nổi, làm Hoàng Đế đáng sợ như vậy sao? Nhìn xem đã dọa cho con gái bảo bối sợ đến phát khóc rồi kìa, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là không thể hiểu được con gái mình đang suy nghĩ gì trong đầu bèn hỏi, "A Hi, vì sao lại không muốn làm Hoàng Đế?"

Bình Nhạc công chúa vừa mới ngừng khóc, nàng nâng hai mắt mông lung còn đẫm lệ của mình lên cảnh giác nhìn thoáng qua phụ thân, thấy hắn giống như chỉ là tò mò hỏi hỏi thôi, mà không phải kiên trì bắt mình làm Hoàng Đế, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Làm Hoàng Đế thiệt là vất vả, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải dậy đi lâm triều, còn phải phê tấu chương!" Lúc nàng ở Phượng Nghi Cung, mỗi lần mở được mắt ra đã không thấy tăm hơi phụ thân đâu rồi, nhũ mẫu nói với nàng mỗi ngày phụ thân đều phải thức dậy trước nàng hơn một canh giờ, hiện tại nàng ngủ đủ canh giờ mới rời giường đã rất không tình nguyện mở mắt ra rồi, nếu sau này mỗi buổi sáng còn phải dậy sớm hơn thế này một canh giờ nữa, như vậy cũng thật là quá thống khổ đi, hơn nữa sau đó lại còn phải phê tấu chương, từng chồng từng chồng tấu chương thật cao thật dày, còn đáng ghét hơn nhiều so với chỗ bài tập mà phu tử giao cho nàng mỗi ngày nữa.

Bình Nhạc công chúa hơi đồng tình nhìn phụ thân, "Con tuyệt đối không làm Hoàng Đế, chỉ có đồ ngốc mới đi làm Hoàng Đế, để cho đệ đệ đi mà làm đi!" Lúc này nàng đã muốn quên mất bản thân đã từng nghĩ sẽ đối xử tốt với đệ đệ ra sao, thương yêu hắn như thế nào rồi mà chỉ thầm nghĩ mau đem chuyện phiền toái, đáng ghét này giao qua cho đệ đệ đi thôi.

"Đồ ngốc?" Chân mày Hoàng Đế Tiêu Ngôn Phong nhướng cao.

Diệp Thiên vừa thấy tình thế không đúng, vội đánh trống lảng sang chuyện khác: "Giờ gì rồi, ta thật là đói quá."

Vừa nghe thấy Tiểu Hoàng hậu đói bụng, Tiêu Ngôn Phong không hơi sức đâu bận tâm đến chuyện gì khác nữa, vội phân phó người dọn bữa lên.

...

Mấy tháng sau, Diệp Thiên thuận lợi sinh hạ một con trai, vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng, liền được Hoàng Thượng chính thức phong làm Thái Tử, khắp cả nước đều vui mừng.

Bình Nhạc công chúa thất vọng, đệ đệ nhỏ có tí xíu, nằm ở trên giường nhỏ của nó, căn bản là không hề nhúc nhích, ngay cả đi đường cũng làm được, làm sao nàng dẫn nó đi ra ngoài chơi đây?

"Ai, đệ đệ, chừng nào thì đệ mới có thể đi được đây?" Bình Nhạc công chúa bám vào thành giường của Tiểu Thái tử, thở dài.

Thái Tử Điện hạ tôn quý nhất của Đại Tề liền vung vẩy đôi chân béo trắng như ngó sen của mình,, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, phun ra mấy cái bong bóng.

Bình Nhạc công chúa vươn tay chọc phá mấy cái ong bóng kia đi, nhìn thấy xung quanh miệng của đệ đệ thật ẩm ướt, cẩn thận cầm lấy khăn bông mềm mại bên cạnh, nhẹ nhàng xoa lau cho nó, ra vẻ trưởng thành nói: "Được rồi, ta lại chịu khó chờ thêm vài ngày là được rồi, dù sao thì đệ cũng sẽ lớn lên thôi."

"A Hi đang nói chuyện với đệ đệ sao?" Diệp Thiên đi tới, ôm Tiểu Thái tử vào trong ngực, Tiểu Thái tử cao hứng, vui sướиɠ hoa chân múa tay, co duỗi chân tay lung tung.

"Vâng, đệ đệ còn chưa thể nói chuyện được, chỉ có con nói đệ ấy nghe thôi." Bình Nhạc công chúa giữ lấy bàn chân đệ đệ, không cho nó đá trúng người mẫu thân đáp.

Lúc này Tiêu Ngôn Phong cũng bước vào, hắn cười nói: "A Hi thật là một tỷ tỷ tốt." Hắn thuận tay bế Bình Nhạc công chúa lên, ngồi vào bên cạnh Diệp Thiên, một tay đặt trên đỉnh đầu con gái bảo bối, một tay vòng qua khoác lên vai kiều thê, nhỏ giọng nói: "Thiên Thiên, ta thật hạnh phúc." Một đời này, cha mẹ vẫn còn sống yên ổn, kiều thê bình an, lại còn có cả một đôi trai gái đáng yêu nữa.

"Ngôn ca ca, ta cũng rất hạnh phúc." Diệp Thiên ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, hai cái lúm đồng tiền trên gương mặt trắng noãn của nàng hiện ra thật rõ ràng.

—— Hoàn chính văn.