Băng Nhi nheo mắt, con ngươi trong suốt xẹt qua một tia khinh thường, lại hơi nhếch khóe môi.
Vung tay lên, nhanh như tia chớp tát một cái trên mặt Dung Chích. Yêu nghiệt không kịp phản ứng, đã bị đánh cho thất điên bát đảo, kêu lên: “Vì sao ngươi lại đánh ta?”
"Mới vừa rồi có độc trùng." Băng Nhi mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
"Có độc trùng sao?" Ánh mắt Dung Chích hoài nghi nhìn chung quanh.
"Dĩ nhiên, hơn nữa còn là loại rất lợi hại.” Nhìn dấu tay hồng hồng trên mặt hắn, Băng Nhi nhếch môi, bộ dáng dường như không có việc gì.
"Gặp quỷ." Dung Chích vỗ về nửa bên mặt, lo lắng nhìn quanh chung quanh.
Nhìn thấy các loại thực vật sinh trưởng khắp nơi từ trong khe đá, che kín các nơi trong động, trái phải trước sau đều là lối rẽ, rất là quỷ dị.
"Đáng chết, cái động này giống y như mê cung. Khi nào thì mới có thể tìm được lối ra?” Lúc này, khuôn mặt Dung Chích rất là lo lắng.
"Dung Chích ca ca, các ngươi nói chuyện xong chưa? Một mình ta ở đây có chút sợ.” Xa xa, Mặc Nguyệt Nguyệt khẽ run, bộ dáng khổ sở động lòng người.
Dung Chích ngoái đầu nhìn Mặc Nguyệt Nguyệt, trong lòng không hiểu sao sinh ra ý muốn bảo hộ. Loại nam nhân phong lưu thành tính giống như hắn thế mà cũng sẽ thật tình thương tiếc nữ nhân? Làm cho chính hắn cũng có chút không hiểu. Nhưng thân là một nam nhân, theo lẽ thường phải bảo hộ nữ nhân. Vì thế, hắn cùng Mặc Nguyệt Nguyệt cùng nhau ngồi trên con thú gỗ, chậm rãi thao túng nó đi về phía trước.
Băng Nhi nhìn lướt qua Mặc Nguyệt Nguyệt, cảm thấy nữ tử này mới vừa rồi còn một bộ dáng cậy mạnh, giờ phút này lại ra vẻ yếu đuối. Bộ dáng hồn nhiên, không có tâm cơ, hơn nữa còn có dáng vẻ khiến nam nhân yêu thích, cam tâm tình nguyện bị loại tính tình băng hỏa này giày vò đến không điên cũng không sống nổi, vừa yêu vừa hận. Băng Nhi cực kỳ không thích loại nữ tử này.
Đi được một đoạn, bỗng nhiên yêu nghiệt rùng mình một cái, cảm thấy cả người không được thoải mái. Mũi hắn không biết vì sao có thể ngửi thấy một mùi hương, cảm thấy trên người tên tiểu tử kia truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, làm cho người ta say mê. Mà mùi hương trên người Mặc Nguyệt Nguyệt gần trong gang tấc lại kém hơn rất nhiều.
Nhịp tim Dung Chích nhất thời tăng nhanh. Trước mắt giống như xuất hiện một màn lụa màu hồng nhạt, nhuyễn ngọc ôn hương, hương thơm thầm lan tỏa, giọng nói có chút khàn khàn “Ta nói…. Vừa rồi ta thật sự bị độc trùng đốt sao?”
"Dĩ nhiên." Băng Nhi lạnh lùng lên tiếng, thân thể cũng bắt đầu cảm giác có chút khác thường.
"Địa phương quỷ quái này hình như có chút khôn thích hợp.” Dung Chích kéo kéo vạt áo trước ngực, giọng nói khàn khàn lên tiếng.
Giờ phút này, hai gò má của Mặc Nguyệt Nguyệt cũng ửng hồng, thẹn thùng nói: “Cái kia, cơ thể của ta cũng có chút không thoải mái.”
Nào biết, đợi khi ba người cong cong quẹo quẹo đi một hồi, phát hiện lại đi trở về chỗ cũ.
"Đây là cái huyệt động gì? Rõ ràng là đi vào trong một tổ ong.” Toàn thân Mặc Nguyệt Nguyệt run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi, thậm chí còn có một tia hối hận. Thật sự là hối hận, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng Băng Nhi lại nhìn thấy rõ ràng.
Băng Nhi lại không thể không thừa nhận, dáng dấp nữ tử này thật sự là cự kỳ xinh đẹp, thậm chí mang theo nét phong tình không thua Tuyết Oanh. Là loại làm cho người ta nhìn qua một cái liền sinh ra xúc động thương hương tiếc ngọc. Loại nữ nhân này nếu tính tình điêu ngoa, cũng mang theo một vẻ phong tình khác.
"Đúng rồi, chúng ta hiện tại nên đi làm sao?” Dung Chích thở dốc nói.
Băng Nhi híp mắt suy nghĩ một chút, cố nén thân thể khác thường nói: “Để ta thử bói một quẻ.”
Giọng nói Băng Nhi trong suốt, nhưng nghe vào trong tai Dung Chích lại mang một tư vị khó hiểu. Dung Chít nghiêm túc ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, thời điểm này còn có tâm trí mà giả thần giả quỷ? Mà cả người hắn lại không rõ nguyên do nóng lên, máu giống như đang sôi trào. Trong ba người giống như hắn là người khó chịu nhất, đương nhiên loại cảm giác này giống như là: Trúng xuân dược!
Nhìn thấy Băng Nhi lấy ra ba đồng tiền tính tính toán toán, giống như đang tính sinh môn và tử môn, lập tức quyết định một phương hướng.
Này này chuyện này. . . . . . Như vậy cũng được sao? Yêu nghiệt cùng Mặc Nguyệt Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nhưng bây giờ ở đây cũng chỉ có thể thử thời vận thôi.
Đợi ba người trong dày vò đi thêm một đoạn đường, Mặc Nguyệt Nguyệt kích động nói: “Mau nhìn, phía trước hình như là lối ra.”
Rốt cuộc, Dung Chích thở phào một cái, bụng hắn đã chứa một bụng lửa nóng, hiện tại hắn cấp bách muốn một nữ nhân.
. . . . . .
"Mau nhìn, thật là một con thuyền khí phách!" Giờ phút này, một vài du khách ở trên bờ nhìn thấy một con thuyền màu đen, ánh mắt lóng lánh.
Nhìn thấy trên thuyền treo ba mặt gấm rực rỡ, quanh thân màu đen như chiến thuyền, dưới ánh mắt trời lòe lòe sáng, nhưng trên cánh buồm lại không có kí hiệu gì.
Nhưng mà trên boong thuyền đều là nam nữ quý tộc, một đám phẫn nộ trừng mắt về phía hắc y nam tử.
Nam nhân tóc đen xõa ra, bên ngoài một thân áo choàng đen, che lại khuôn mặt. Cả người tản ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ. Ánh mắt thâm thúy lợi hại, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách.
Hắc y nam tử nhìn về phía xa, mở miệng hỏi: “Mấy người trên thuyền nhỏ đối diện là ai?”
Hiệp khách lập tức nói: "Xem ra…. Là người đọc sách.”
Hắc y nam tử hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng nói: “Người đọc sách chạy đến chỗ này làm gì? Các ngươi không cần để ý tới, nhanh chóng đi tìm tiểu thư. Nếu như muội ấy mất một cọng lông tơ, các ngươi cũng phải tự chặt một ngón tay.”
"Rõ, thiếu gia!” Tất cả hiệp khách chung quanh lạnh run, đều bị khí tràng của nam nhân này áp bách.
"Đám quý tộc thấy chết không cứu vừa rồi, toàn bộ bắt ném xuống nước!” Con ngươi tối đen lạnh lùng c ̉a hắc y nam tử rơi thẳng vào trên thuyền đối diện, giọng nói giống như khối băng bị vỡ ra.
"Ngươi dám, ngươi biết chúng ta là ai không?” Đám người quý tộc nhìn hắc y nam tử trước mắt, nghĩ hắn có phải là đã bị điên rồi hay không.
Khóe miệng hắc y nam tử nhếch lên, lạnh lùng phun ra một câu: “Một đám quý tộc củi mục mà thôi, nếu như ta muốn, còn có thể diệt cả gia tộc của ngươi.”
Dứt lời, trên mặt hồ truyền đến âm thanh “ào ào”, toàn bộ đám quý tộc đều bị quăng vào trong nước.
Trên thuyền nhỏ xa xa, Tiêu Lang lẩm bẩm nói: “Đều nói người Mặc gia trạch tâm nhân hậu, người này xác thự là một tên ôn thần.”
Nhan Nhị tiên sinh dịu dàng nói: "Phàm là chuyện có liên quan đến muội muội hắn, hắn đều dùng thủ đoạn cực đoan để xử lý. Người Mặc gia đặt cho hắn cái biệt danh “ôn thần” nhưng nghe nói, muội muội của hắn cũng có chút bản lĩnh. Là một trong những người có hy vọng cao nhất có thể tiến vào Kim Lân Bảng quần phương.
Giờ phút này, Nhan Nhị tiên sinh ngừng một chút rồi nói tiếp “Có đôi khi ta thấy đệ cùng nam tử kia có cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.”
"Nhị sư huynh, huynh đang chê cười ta sao?” Ánh mắt Tiêu Lang như nước, tao nhã nâng mi.
Nhan Nhị tiên sinh lắc đầu một cái, "Giờ phút này, đệ cùng hắn đều rõ ràng tính mạng của muội muội mình đều không gặp nguy hiểm, nhưng vì sao tâm thần hai người đều không yên?”
Tiêu Lang khẽ nắm ngọc bội trong tay, vật này hợp với tính mạng của Băng Nhi, có thể biết sinh tử của nàng.
Sau đó, Tiêu Lang không khỏi sâu kín thở dài “Quan tâm quá sẽ bị loạn. Việc này không nên chậm trễ. Vạn nhất tính mạng muội ấy thật sự bị nguy hiểm, chẳng phải đã không còn kịp rồi hay sao?”
Nháy mắt tiếp theo, gương mặt Tiêu Lang trong sáng anh tuấn, khoanh tay đứng, ánh mắt xa xa liếc nhìn hắc y nam tử.
“Lái thuyền, nhắm hướng Đông!” Hắc y nam tử như mực, lạnh lùng nói.
"Lái thuyền, nhắm hướng Tây!" Bạch y Tiêu Lang phấp phới, tay áo dài như mây.
. . . . . .
Quả nhiên, Tiêu Lang là người tìm được đám người Băng Nhi trước. Nhưng ba người ở ngoài cửa động đã thần chí không rõ, tâm thần mê loạn. Không biết trong động rắn kia có độc khí, dù sao bản tính loài rắn là dâʍ đãиɠ, nơi âm hàn càng là như thế. Huống chi thời gian ở trong động quá dài, độc tính đã xâm nhập cơ thể.
Nhan Nhị tiên sinh lo lắng nói: "Hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Tiêu Lang nhíu mày nói: “Làm phiền Nhị sư huynh trước tiên mang Mặc tiểu thử trở về, cho nàng một viên Thanh Tâm đan dược, thuận tiện cho một cái nhân tình.”
"Đại thiếu gia Dung gia thì làm thế nào?”
"Vị đại thiếu gia này cứ tùy tiện tìm một nơi bướm hoa là được rồi. Hắn càng vui vẻ dùng biện pháp nguyên thủy để giải độc.”
"Vậy muội muội đệ thì nên làm thế nào? Không cần đan dược của ta sao?” Nhan Nhị tiên sinh nhìn Băng Nhi, nhẹ nhàng nhíu mày.
Về phần nàng, ánh mắt Tiêu Lang từ từ nhìn Băng Nhi, ngón tay thon dài như ngọc nâng cằm dưới của nàng, con ngươi thâm thúy, mỉm cười “Hôm nay đại khái là ông trờ cũng giúp ta.”
Buổi trưa, khách điếm ở ngoại ô Kinh Thành, một tên hầu bàn ân cần hỏi: “Xin hỏi khách quan là dùng bữa hay ở trọ?”
"Ở trọ!" Nam tử tao nhã cười, trong ngực ôm một “thiếu niên.”
"Xin hỏi khách quan muốn một gian phòng hay là hai gian phòng?"
"Một gian…..phòng hảo hạng."