Băng Nhi ngừng chân, mỉm cười đứng đợi. Vài bộ y phục nàng đã xem mấy lần, cũng không đặc biệt thích cái nào.
Mặc dù ngày thường nàng hay tùy ý, nhưng ánh mắt cũng rất cao. Một vài chất liệu tuy rằng đẹp đẽ quý giá nhưng vô luận là loại chất liệu quý giá đẹp đẽ cỡ nào làm ra y phục đều mang ba phần tục khí. Cho đến khi người hầu lấy từ trong tủ ra bộ váy lụa mỏng màu thủy lam của Triệu quốc, trước mắt Băng Nhi trở nên sáng ngời.
Kiểu dáng bộ váy lụa thủy lam này rất đặc biệt, cách thêu rất phức tạp, hơn nữa chất liệu rất mỏng, cực kỳ mềm mại. Lấy phiêu dật nhẹ nhàng làm đẹp, bên trên cách khảm châu ngọc cũng rất sáng tạo, giống như thủy ngân đổ xuống, nhìn qua kiểu dáng lịch sự tao nhã liền biết người thợ may này rất khéo.
"Tiểu thư, ngài thấy cái này thế nào?” Người hầu cười tủm tỉm hỏi.
"Rất khá!” Băng Nhi khen một câu từ đáy lòng, nhưng torng lòng vẫn như cũ cảm thấy cũng không phải hoàn mỹ nhất.
Lúc này trên cầu thang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã, chỉ thấy một người hầu mang theo một nha hoàn thái độ kiêu căng đi lên. Vừa đi, một bên vừa nói: “Cô nương xin chờ một chút, ta đi lấy y phục cho Lạc Mẫn tiểu thư.”
Nha hoàn dùng khăn tay phẩy phẩy gió, liên tục ai oán nói: “Mau chút đi! Lầu cao như vậy, thật sự là đi mệt chết ta rồi.”
Người hầu vừa mới đi thêm vài bước về phía trước, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy y phục trong tay Băng Nhi, lập tức kinh ngạc “a” một tiếng. Không nghĩ tới loại nữ nhân này lại chạy đến lầu tám này, thậm chí còn có người mang trấn điếm chi bảo lấy ra cho nàng xem, còn có quy củ không hả?
Lại thấy Băng Nhi hỏi: “Bộ váy này giá bao nhiêu?”
"Giá tiền không mắc, giống với giá bộ váy khi tiểu thư xem lúc vừa vào.”
Người hầu vươn hai ngón tay, cũng không báo giá. Người hầu vừa đi lên chỉ nhìn thấy ngón tay ra dấu của hắn, liền lau mồ hôi.
20 xâu! Băng Nhi không nghĩ tới bộ váy này so với bộ dưới lầu lúc nảy rõ ràng là cách một trời một vực, vậy mà giá tiền lại như nhau.
Chắc chắn có âm mưu, Băng Nhi đang cảm thấy có chút quỷ dị không nói nên lời, một bên khác đã truyền đến tiếng người làm oán giận “Tiểu Hoàng, làm sao ngươi có thể tùy tiện lấy bộ váy này ra cho người khác xem? Đây là chưởng quỷ phân phó muốn mang đến cho Lạc Mẫn tiểu thư thử, nếu làm hư thì phải làm sao bây giờ?”
Người hầu Tiểu Hoàng lập tức trả lời: “Bộ váy này không phải có hai kiện sao? Ngươi có thể mang bộ còn lại xuống.”
"Được rồi! Tiểu Hoàng, không phải là ta nói ngươi, ngươi cũng là lão bằng hữu trong tiệm này của ta, người nào nên tiếp đón, người nào không nên tiếp đón, ngươi hẳn là phân rõ ràng.” Người hầu kia một mặt quở trách đối phương, một mặt dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Băng Nhi.
Đợi đến khi nha hoàn nhận lấy y phục, đi qua bên người Băng Nhi cố ý hừ lạnh một cái, khinh thường nói: “Liễu yếu đào tơ, thế mà cũng coi trọng bộ y phục này, thật sự là một chút cũng không biết lượng sức mình.”
Người hầu cùng phụ họa nói: “Có một vài nữ nhân chưa bao giờ soi gương, cũng không biết bản thân thật ra có bao nhiêu cân lượng.”
Người làm Tiểu Hoàng lúng túng không nói được lời nào, không chú ý tới ánh mắt Băng Nhi chuyển sang thâm trầm, ngón tay giơ lên viết lá bùa, tiếp theo nhanh chóng kết ấn.
Nha hoàn cùng người hầu vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên dưới chân như đạp trúng cái gì, lập tức chao đảo ngã nhào từ trên cầu thang xuống, mắt nổ đom đóm, mặt mũi bầm dập.
Băng Nhi thu hồi thủ ấn, khẽ cười một tiếng nói: “Ngày thường hai vị đi đường mắt không nhìn dưới chân, cái mũi chỉ nghếch lên trời, cuối cùng sẽ có một ngày bị ngã cực kỳ thảm.”
Nha hoàn cùng người hầu tức giận trừng mắt nhìn lên trên lầu, liền nhìn thấy nữ tử bố y khoanh tay đứng nhìn xuống bọn họ.
Ánh mắt kia âm u thâm thúy, như mặt hồ chấn động, sâu xa không thể chạm vào,mà ngay cả hơi thở quanh thân cũng lạnh như băng.
Trong lòng hai người run lên, vội vàng chật vật chạy xuống.
. . . . . .
Khi Lạc Mẫn mặc xong bộ váy thủy lam phiêu dật, trong mắt mọi người lập tức toát ra ámh mắt kinh diễm hâm mộ.
"Bộ váy này thật là xứng với Lạc Mẫn tiểu thư, thật sự là dệt hoa trên gấm, càng tăng thêm vẻ thanh lệ ngạo cốt, có thể nói là làm theo yêu cầu của tiểu thư.”
"Thật là quá đẹp! Thân phận giống như nàng không biết là hoàng tử tài năng nào mới có thể xứng đôi đây?”
"Hôm nay Lạc Mẫn tiểu thư mặc bộ y phục này thật sự là rất đẹp, ta cũng muốn mua về mặc.” Mấy nữ tử khác cũng không khỏi hâm mộ nói.
Chưởng quỹ vui mừng vô cùng, lập tức phân phó người hầu lấy giấy bút ra, thành khẩn vạn phần mà nói: “Ta nghe nói Lạc đại tiểu thư cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, thư pháp đẹp đẽ xuất chúng, không biết có thể thay tiểu điếm lưu lại bút pháp hay không?”
Lạc Mẫn vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, vẻ mặt ngạo nghễ cầm bút lên, viết lên trên giấy một chữ “Thành”, sau đó chậm rãi nói: “Làm ăn buôn bán quý ở thành tín. Ta nghĩ cửa tiệm đã làm được, cho nên chữ này ta tặng cho tiệm.”
Nhìn thấy thư pháp của nàng, chung quanh lại là một trận tán thưởng, có chút hàm ý nịnh nọt hàm xúc.
"Còn có bộ y phục này không tệ, bản cô nương mua." Lạc Mẫn đối với bộ váy này cực kỳ hài lòng, cũng không hỏi giá trị bao nhiêu, nàng cảm thấy như vậy sẽ làm cho nàng trở nên cao quý.
Nhưng mà Lạc Mẫn phát hiện ánh mắt của mọi người đã không còn ở trên người bản thân, mà đồng loạt nhìn về phía sau nàng.
Lạc Mẫn hơi kinh ngạc, ngoái đầu nhìn lại liền thấy một thiếu nữ đang từ trên gác xép đi xuống.
Thiếu nữ kia mặc một bộ váy giống y như nàng. Y phục màu thủy lam cắt may tinh tế, đường cong uyển chuyển nhìn một cái không xót gì, da thịt trắng nõn giống như đồ sứ tinh tế, không hề tỳ vết làm cho người ta hít thở không thông, đôi mắt lộng lẫy sáng loáng như vì sao, vừa đi ra liền biến thành phong cảnh tao nhã mỹ lệ.
Thắt lưng của nàng thế mà so với Lạc Mẫn càng thêm mềm mại, không đầy nắm tay, dáng đi tao nhã, phong tình vạn chủng.
Làn da của nàng trắng nõn so với khuôn mặt tô điểm không ít son phấn của Lạc Mẫn càng thêm nõn nà mềm mịn, kiều diễm động lòng người.
Giờ phút này, mọi người bao gồm Lạc Mẫn, đều cảm thấy thiếu nữ trước mặt phong tư tuyệt đại, ánh sáng xinh đẹp bắn ra bốn phía, như tinh linh bước ra từ trong bức họa, cả người đều lộ ra một loại tà mị tao nhã. Dáng người hoàn mỹ càng làm cho nàng có vẻ như ngọc sáng trong, như gió lướt qua.
Băng Nhi vừa đi ra liền làm cho ánh mắt bọn người hầu chung quanh dại ra, nhịn không được ngừng lại hô hấp.
Mấy người lẩm bẩm: "Không ngờ nữ tử vừa rồi thế mà lại đẹp như vậy!”
Xa xa mấy nam nhân đều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Dáng người này thật sự là hoàn mỹ, qua một thời gian, tuyệt đối là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.”
Tại loại cực hạn hoàn mỹ làm nổi bật, Lạc Mẫn cùng thiếu nữ mặc cùng dạng y phục, nhưng lại thiếu đi vài phần thần sắc, hương vị giống như có chút bắt chước.
Sắc mặt Lạc Mẫn trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện ánh mắt của mỗi người đều dừng trên người thiếu nữ, cũng nhịn không được nhíu mày, trong ghen tỵ xen lẫn một tia khinh thường.
"Ngươi. . . . . ." Chưởng quầy vừa muốn hỏi nàng có mua nổi hay không, người hầu Tiểu Hoàng vội vàng tiến đến bên tai hắn nói gì đó, tỏ vẻ đã có người trả tiền rồi.
Chưởng quầy nhìn chằm chằm Băng Nhi, trong mắt lóe ra tia sáng rọi. Hồi lâu sau mới lên tiếng nói: “Không biết tiểu thư có vừa lòng bộ y phục này hay không?”
"Chờ đã, ở đây có vài chỗ có chút không thích hợp.” Vẻ mặt Băng Nhi trầm tĩnh, khóe miệng gợi lên nụ cười, ăn ngay nói thật.
“A? Chỗ nào không thích hợp?” Chưỡng quầy vuốt vuốt chòm râu, sắc mặt khẽ biến trầm, cũng không xem trọng ý kiến của Băng Nhi.
"Ở chỗ này sửa đổi mấy chỗ là được.” Băng Nhi nói xong cầm lấy bút pháp vừa rồi của Lạc Mẫn, nhanh chóng vẽ một bức họa y phục. Hình ảnh đậm nhạc thích hợp, có thể thấy được bút lực thâm hậu. So sánh với thư pháp của Lạc Mẫn liền không thể so sánh nổi.
Hai mắt chưỡng quầy lập tức sáng ngời, lại hỏi tiếp một số điểm khiếm khuyết của những kiểu dáng khác.
Băng Nhi cũng không cực tuyệt, tay áo màu thủy lam nổi lên ẩn ẩn gợn sóng, trong tay áo để lộ ra hai cây bút, bàn tay trắng nõn sạch sẽ, làm nhiều việc cùng một lúc…..
"Cái này. . . . . . Cái này. . . . . ." Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ đối phương thế mà có thể trong nháy mắt sửa lại nhiều chỗ trên bức họa, đã có hương vị vẽ rồng thêm mắt. Hơn nữa bản lĩnh hai tay cùng nhau vẽ tranh thật sự là xuất thần nhập hóa.
Mà mấy chỗ trên giấy Băng Nhi dường như tùy ý sửa lại, thoáng chốc làm cho mấy kiểu dáng y phục càng thêm nét phong tình, thậm chí cao hơn mấy bậc.
Giờ phút này chưỡng quầy đã hoàn toàn bái phục. Tâm tình giống như nhặt được bảo vật, bước lên phía trước cúi đầu nói: “Không biết tiểu thư có thể vì nơi này của ta mà chỉnh sửa bản thiết kế y phục hay không? Ta nguyện ý trả tiểu thư một trăm lượng bạc mỗi tháng.”
Băng Nhi trầm ngâm một chút. Lúc này, một nam tử như băng như ngọc đi tới, khoác lên một kiện áo ngoài cho thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”
Ánh mắt Băng Ni chuyển một cái, liền hiểu ý tứ của hắn, ngoái đầu cười, nhìn lại chưởng quầy “Chưởng quầy, nếu muốn hợp tác, liền xuất ra thêm chút thành ý đi.”
Chưởng quầy nhíu mày, biết thiếu nữ này không dễ dàng lừa gạt, nhưng thiếu nữ này mới chính là chiêu bày chân chính.
Vào giờ phút này, mọi người đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt tràn đầy cảm mến.
Sắc mặt Lạc Mẫn trầm xuống, lui về phía sau một bước, lập tức xoay người đi đổi y phục.
"Người tới, lấy kéo đến, cắt bỏ bộ váy này đi!” Tiếp theo, Lạc Mễn lạnh lùng ra lệnh, lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chưởng quầy phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng bước lên phía trước ngăn cản, nói: “Lạc tiểu thư, y phục này nếu tiểu thư không muốn cũng không thể làm như vậy.”
Lạc Mẫn kiêu ngạo nghếch cằm, ra vẻ thanh cao nói: “Ta chưa bao giờ mặc y phục giống với người khác. Yên tâm, bạc ta sẽ trả ngươi không thiếu.”
"Đợi chút." Chưởng quầy không bao giờ làm ăn lỗ vốn, vội nói: “Thỉnh Lạc Tiểu thư đưa trước hai trăm lượng bạc.”
"Cái gì? Hai trăm lượng?" Lạc Mẫn không khỏi hút một miệng lãnh khí. Không phải là nàng mua không nổi, mà là một tháng nàng mới có được mười lượng bạc, đây không phải là mất hai năm tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng sao? Rốc cuộc Lạc Mẫn cũng bất chấp không giả bộ nữa, khoa trương thét to: “Ngươi thật đúng là gian thương. Thôi, bộ váy này ta không cần nữa.”
Nào biết nha hoàn nhanh tay, “roẹt roẹt” một tiếng, cắt thủng một đường thật dài.