Một bên phía khác, nữ tỳ dựa theo phân phó của Bạch Mị Nhi, bưng rượu và thức ăn đi về phía của Băng Nhi.
Nào biết mới vừa đi tới chỗ cách bọn họ không xa, liền cảm thấy một luồng không khí lạnh không biết tên bao quanh cả người. Ánh mắt lạnh thấu xương của Lạc Ngọc Ly đảo qua, toàn thân nữ tỳ run rẩy, không có cách nào tới gần, lại không dám lùi lại phía sau.
"Ca, thị tỳ này thật kỳ lạ! Sao lại vòng tới vòng lui ở đây?” Băng Nhi nhịn không được liếc mắt nhìn nữ tỳ một cái.
"Băng Nhi, cách phân biệt độc gần đây của muội thế nào?” Đôi mắt hẹp dài của Lạc Ngọc Ly lóe lên một tia sáng sâu thẳm khó lường.
"Hoàn hảo……. Cũng tạm ổn!" Băng Nhi nhíu nhíu mày, nghĩ đến Thập Tam di nương đoạt lấy tài vật của mẫu thân, chỉ để lại duy nhất mấy tram quyển sách cho nàng. Bởi vì Thập Tam di nương là một người thất học, trong sách là muôn vạn thực vật phức tạp, còn có mấy ký hiệu chữ cái kỳ quái, bà ta nhìn đến hoa mắt. Lạc Ngọc Ly lại cố tình buộc nàng học, làm nàng cực kỳ khổ não.
Hai tròng mắt của Lạc Ngọc Ly lóe ra tia sáng lạnh băng sáng rực, giọng nói thanh lãnh như nước “Băng Nhi, bất luận là giang hồ hay là triều đình, hoặc là gia tộc đều có nhiều chuyện vô cùng hiểm ác, nhất định phải phòng bị trước năng lực tự bảo vệ mình.”
"Ca, huynh nói là có người hạ độc?” Từ trước đến nay Băng Nhi băng tuyết thông minh, câu nói này của Lạc Ngọc Ly làm trong lòng nàng trở nên nghiêm túc.
Nhướng nhướng đầu mày, trên người Băng Nhi tản ra một trận lãnh ý, nàng đã đoán được là ai đang đối phó với nàng.
Băng Nhi lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Mị Nhi, thoáng nhếch khóe mắt, toát ra một giọng mỉa mai cười lạnh, bỗng nhiên ghé sát bên tai Lạc Ngọc Ly, khẽ cười một tiếng “Đại ca yên tâm, bản thân ta sẽ tự đối phó với nàng ta.”
Lạc Ngọc Ly tà liếc Băng Nhi một cái, nhàn nhạt không nói gì.
Ngay sau đó, nữ tỳ thấy áp lực trên người bỗng nhiên biến mất, nàng không khỏi giật mình, lại không kịp nghĩ nhiều, dè dặt cẩn trọng đi về phía Băng Nhi. Vừa mới buông măm xuống, đang muốn xoay người rời đi, phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Băng Nhi “Chậm đã.”
Thân mình nữ tỳ cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ thất kinh, sau đó trấn định lại “Băng Nhi tiểu thư, không biết có chuyện gì không?”
"Mấy món này là cái gì?” Khuôn mặt Băng Nhi mang theo một loại thanh nhã như ánh mắt trời mùa xuân, lại mang theo một loại âm trầm. Cùng lúc đó, bàn tay phía dưới tay áo của nàng làm một động tác, A Phì lập tức chạy đi ra ngoài.
"Đây là tổ yến, cá mực, bào ngư. . . . . ."
"Sao lại có mùi vị kỳ lạ như vậy?"
"Làm sao có thể? Đây là nô tỳ vừa bưng từ phòng bếp ra.”
"Ta nói có mùi vị kỳ lạ chính là có mùi vị kỳ lạ, chẳng lẽ ngươi đã động tay động chân vào?”
"Không có. . . . . . Tuyệt đối không có." Sắc mặt nữ tỳ lúc trắng lúc xanh.
"Nếu ngươi muốn chứng minh trong sạch, liền ăn những thứ này!”
Nữ tỳ thoáng chốc biến sắc vội nói: “Nô tỳ……. Làm sao có tư cách ăn những thứ này.”
Băng Nhi gợi lên đôi môi đỏ mọng duyên dáng, khuôn mặt lười nhát đáng yêu mang theo một tia sắc bén, híp con ngươi chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là ngươi chột dạ hay sao? Chẳng lẽ trong thức ăn có bỏ gì vào đó? Nếu như ngươi có tâm tư khác, ta nghĩ người Lạc gia có thể tra ra. Ngươi bất quá chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, dựa theo quy định của Lạc gia, nhẹ thì lưu đày biên cương xa ba ngàn dặm, nặng thì xử tử.”
Sắc mặt nữ tỳ liền biến sắc, vôi run rẩy bưng đĩa thức ăn lên, không tình nguyện ăn vào vài miếng.
Con ngươi Băng Nhi quay vòng, trên mặt treo nụ cười “Tốt lắm, đồ ngươi đã ăn qua ta không có hứng thú, còn không lấy đi?”
Nữ tỳ lập tức như được đại xá thất tha thất thiểu chạy tới nơi xa xa tìm một chỗ không người nôn thức ăn vừa nảy ra.
Lúc này, A Phì đã đi tới một góc Đông Nam dùng móng vuốt đào một cái hố nhỏ, sau đó quăng một cái cọc nhỏ giống như cây tăm vào, tiếp theo dựa theo lời Băng Nhi chỉ thị, lại bày biện đến năm góc. Băng Nhi ở một bên chậm rãi kết mấu dấu tay, ở xa liền thấp thoáng hình thành một trận ngũ mang tinh.
"Băng Nhi, khi nào thì muội học cách bày trận pháp?” Lạc Ngọc Ly nhíu mày, khuôn mặt sạch sẽ tăng thêm vài phần huyền mỹ.
"Đại ca kêu ta mang theo sách vở bên người, ta vừa mới quét mắt một cái, trong sách giống như có rất nhiều trận pháp ly kỳ cổ quái, ta thấy rất thú vị.” Con ngươi trong vắt của Băng Nhi giống như ánh trăng chiếu rọi trong hồ sâu, nhả ra phấn lưỡi đáng yêu “Hiện tại ta đã học được một nửa, nên quyết định thử một lần.”
"Muội là lần đầu thử nghiệm, cho rằng bản thân nắm chắc được mấy phần?”
"Đại ca. . . . . . Không thử một chút làm sao biết được?"
Lạc Ngọc Ly bưng tách trà uống một ngụm, sóng mắt lưu động còn hơn ánh trăng trong nước. Hắn cũng không nói với Băng Nhi, người bình thường bày trận hiếm có cơ hội thành công, mà người có thiên tư bày trận, trăm lần thử trăm lần thành. Nhưng những lời này hắn cũng không giảng giải cho thiếu như đang hứng trí bừng bừng trước mắt này, có một số việc cần nàng tự mình nến trải.
Băng Nhi lại làm một động tác với A Phì, lộ ra một chiếc răng nanh tinh tế như đồ sứ “A Phì, làm rất tốt, giúp ra mang nữ nhân hạ độc kia tới đây!”
A Phì liếʍ liếʍ móng vuốt, đáng khinh nâng đầu lên, lộ ra vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Nơi xa, một con mèo toàn thân trắng tuyết nằm bên cạnh Bạch Mị Nhi, đúng là thú sủng mới của nàng ta.
Bạch miêu đang hưởng thụ ánh mặt trời tốt đẹp, bỗng nhiên trước mặt tối sầm lại. Nó ngước mắt nhìn một con mèo xám đang đứng bên cạnh, nâng đùi, bắn một dòng nướ© ŧıểυ lên người nó.
Bạch miêu lập tức phẫn nộ đến cực điểm, điên cuồng nhào tới.
A Phì phản chân khẽ đạp, bạch miêu bị đá lật ngửa, quét ngang Bạch Mị Nhi đang ngồi trên ghế, làm lật chuyển một đống ly chén.
Thấy cái mâm sắp đổ lên bộ y phục thủ công khéo léo hoàn mỹ, có tiền mà không mua được, giá trị xa xỉ của mình, Bạch Mị Nhi khó nén khϊếp sợ, giống như nữ quỷ hét lên một tiếng.
Một tiếng thét này bén ngọn chói tai, nhất thời làm cho trong lòng tất cả mọi người chung quanh chấn động mãnh liệt.
Trên đời có một loại nữ nhân, bất luận là nàng ta thanh thuần, nhiệt tình, quyến rũ, ngạo khí, lạnh lùng, dù ngày thường có bày vẻ mặt thanh nhã cỡ nào, khi hét rầm lên đều không còn bóng dáng vẻ tao nhã nào.
"Trời ạ!!! Bộ dáng hét rầm lên thật sự là dọa chết người.” Mấy thiếu niên đối diện vỗ về ngực nói.
Nhưng thấy bộ dáng chiếc váy đỏ hoàn mỹ kia của Bạch Mị Nhi ị vẩy mỡ giống như nước mực lan ra một mảng lớn, vải lụa đỏ thắm bị dính đầy vết bẩn, giống như bị ném vào trong nồi nhuộm đủ màu sắc nhìn vô cùng thảm hại. Có mấy tiểu thư quý tộc đã sớm nhìn Băng Mị Nhi không vừa mắt, vui sướиɠ khi người gặp họa lên tiếng: “Ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, nhìn bây giờ thật sự biến thành hoa hồ điệp rồi.”
Trong mắt Bạch Mị Nhi thoáng qua một tia sáng lạnh lùng sắc bén, bỗng nhiên đứng lên, kêu to: “Băng Nhi, nhìn con mèo của ngươi đã làm chuyện tốt gì rồi này?”
"Bạch tỷ tỷ nói gì?" Băng Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, giả bộ khôn nghe thấy.
Bạch Mị Nhi hun hăng cắn chặt răng, sải bước đi về phía Băng Nhi. Mới vừa đi vài bước bỗng nhiên dưới chân giống như có thứ gì đó cản lại, lập tức nghiêng người về phía trước. Lần này là triệt để té ngã, lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
Khi nàng đứng lên, chợt nghe một tiếng “xoạt”, giốn như âm thanh vải vóc bị xé rách.
Thoáng chốc, mọi người chung quanh bật cười ra tiếng.
Băng Nhi nhếch môi một cái, ánh sáng trong đôi mắt bắn ra thật dài, cũng không quên lấy tay che lại tầm mắt phía trước của Lạc Ngọc Ly “Ca, phi lễ chớ nhìn.”
Ánh mắt từ đầu ngón tay thiếu nữ nhìn đến khuôn mặt nàng. Màu mắt Lạc Ngọc Ly hơi chuyển sang đậm. Không nghĩ tới lần đầu tiên nàng bày trận lại có thể thành công, thật sự ̣ là ngoài dự kiến của hắn. Tuy rằng thủ đoạn không phải quang minh chính đại gì, nhưng quả thật là khó thể tưởng tượng được, trừ phi là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Giờ phút này, Bạch Mị Nhi chỉ cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, nàng vừa cúi đầu liền nhìn thấy, thân váy cùng quần của mình đã bị xé rách, lộ ra cái mông tuyết trắng bóng loáng.
Mấy nam tử quần là áo lụa chung quanh nhịn không được huýt sáo, mấy thứ nữ Lạc gia đã nhịn không được mà bỏ đá xuống giếng.
"Mị Nhi cô nương, sao ngươi có thể để lộ thân thể trần trụi trong trường hợp như thế này chứ?”
"Đúng vậy! Chúng ta ở đây đều là người đứng đắn, hành động này của ngươi thật sự là kinh hãi thế tục mà!"
Trước mắt bao người, một nữ tử chưa xuất giá lại để lộ da thịt chỗ không nên lộ, quả thật là một bát quái lớn. Đối mặt với sự chế ngạo của chúng tỷ muội, đối mặt với ánh mắt trào phúng của mọi ngời, Bạch Mị Nhi càng túng quẫn giống như kim châm trên người. Nàng chưa hề bị người lấy ra làm trò cười như hôm nay. Bạch Mị Nhi không khỏi cắn chặt môi, giữa mi mắt gần như là dấy lên một trận lửa giận, tràn đầy phẫn nộ cùng xấu hổ, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến biến hình.
Thập Tam di nương vội vàng cỡi áo khoát ngoài ra, choàng trên người Bạch Mị Nhi, lôi lôi kéo kéo, hai người gần như là chạy trối chết.