Chương 3

Thẩm Anh Anh ném tua kiếm ra ngoài, hừ một tiếng: “Nhất định là tỉ không cần nữa mới cho muội, muội cũng không cần.”

Nhưng muội ấy không nghĩ, hành vi kỳ lạ của ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Ngày hôm sau luyện kiếm, muội ấy cố ý gây sự với ta, ném kiếm ngồi dưới đất: “Muội mệt lắm, không luyện!”

Ta lại quan tâm hỏi: “Mệt ư? Mỏi tay à? Để sư tỉ xoa bóp cho muội.”

Khi ăn cơm, muội ấy kén cá chọn canh kêu: “Đồ ăn hôm nay vì sao lại khó ăn như thế?”

Ta nháy mắt lấy từ trong linh túi ra gà quay: “Sư muội ăn cái này đi!”

Nàng lại thả cóc lên giường của ta, ta lại tri kỷ lấy l*иg sắt để nuôi: “Sủng vật mà sư muội tặng thật đáng yêu.”

Cuối cùng, Thẩm Anh Anh điên mất.

Lần thứ ba ta hẹn muội ấy ra ngoài vào buổi tối, muội ấy đã đồng ý rồi.

Bên cạnh linh hồ, vẻ mặt của muội ấy xấu hổ, không dám nhìn ta.

“Muội… muội thật sự không nghĩ là tỉ có suy nghĩ này đối với muội.”

Nói xong che mặt.

“Ai da… xấu hổ chết mất!”

Ta: ???

Thẩm Anh Anh lại ngẩng mặt lên, vẻ mặt thấy chết không sờn:

“Muội nói cho tỉ biết, muội có người trong lòng rồi, nhân lúc còn sớm tỉ nên từ bỏ đi thôi!”

Ta: ???

“Muội biết muội vừa thông minh vừa đáng yêu, rất dễ khiến cho người khác yêu thích, nhưng tỉ…”

Muội ấy còn chưa dứt lời, ta đột nhiên tiến đến che miệng muội ấy.”

Thẩm Anh Anh lại ấm ớ gọi bậy:

“Dưa hái xanh không ngọt…”

Ta vội nói nhỏ: “Tề Diễn tới.”

Thẩm Anh Anh sửng sốt.

“Tiểu sư muội, lát nữa cho dù nhìn thấy cái gì cũng không được lên tiếng.”

Ta mang theo muội ấy, tránh phía sau tảng đá lớn, sử dụng pháp thuật giấu hơi thở.

Chỉ thấy Tề Diễn bước nhanh tới ven linh hồ, cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai mới tạo pháp quyết.

Rất nhanh, linh hồ xuất hiện một hắc ảnh.

Thẩm Anh Anh cứng đờ, ngập ngừng nói:

“Là ma…”

Chỉ nghe thấy hắc ảnh kia phát ra tiếng khàn khàn khó nghe:

“Ma Tôn sai ta tới hỏi, về trận pháp trấn sơn của Linh Kiếm Tông, ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể tìm ra cách phá trận?”

Tề Diễn lập tức cúi người nói:

“Sứ giả bớt giận! Lão già Vạn Thu Tử kia luôn miệng nói ta là đồ đệ mà hắn tin tưởng nhất, lại chưa từng nói gì với ta về trận pháp trấn sơn cả.”

“Đồ vô dụng!”

Hắc ảnh cao giọng:

“Ngươi có muốn phá kính, trở thành chủ nhân của Linh Kiếm Tông này không?”

“Tất nhiên là ta muốn.”

“Ta khuyên ngươi nên nhanh lên, Ma Tôn không có kiên nhẫn đâu.”

Tề Diễn lại thể hiện lòng trung thành, chờ sau khi hắc ảnh rời đi mới cẩn thận ra ngoài.

Thẩm Anh Anh nhìn về hướng hắn rời đi, trên mặt tái nhợt.

“Đại sư huynh, không ngờ hắn… cấu kết với yêu ma.”

Đột nhiên phát hiện đại sư huynh mình sùng bái mười năm là chó săn của ma tộc, còn yêu thích hắn như vậy, ta có thể hiểu được trong lòng của tiểu sư muội khổ sở đến mức nào.

“Sư muội…”

Hả? Muội ấy đâu rồi?

Ta đột nhiên trợn mắt, kéo Thẩm Anh Anh đang khí thế rào rạt cầm kiếm chạy đi:

“Muội làm gì thế?”

Thẩm Anh Anh đỏ mắt, ánh mắt lại kiên định, vẻ mặt nghiêm túc:

“Sư môn có lệnh, kẻ nào cấu kết với Ma tộc, phản bội sư môn đều phải gϊếŧ, muội đi gϊếŧ hắn.”

Ta bất đắc dĩ: “Muội đánh được hắn không?”

Thẩm Anh Anh sửng sốt một chút, lắc đầu:

Sau đó lại bĩu môi:

“Tỉ không phải cũng không đánh được sao?”

“Từ trước tới giờ, ta cũng hắn đều không phân cao thấp.”