Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Sư Muội Trà Xanh

Chương 16

« Chương Trước
Ta cố gắng chống cự, không dám có một cử động nhỏ nào.

Trong lòng hy vọng xa vời, sư phụ có thể nhanh lên hay không.

Rốt cuộc, Tề Diễn cũng phát hiện có điều không phù hợp.

“Ha ha ha, không ngờ chỉ có một mình ngươi, Mục Lăng, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có thể ngăn được ta ư?”

Khi hắn đi lên, ta dùng thức thứ nhất để ngăn lại.

Tề Diễn cười lạnh:

“Nội lực của ngươi không có, xem ra bị trọng thương?”

Thật là đau lòng, nội lực của người ta chỉ có thế, ta có thể làm sao bây giờ?

Kiếm tiếp theo, ta tử thủ dưới kiếm của Tề Diễn, không né không tránh, bị đâm giữa bụng.

Rất nhanh, Tề Diễn phát hiện có điều kỳ lạ..

“Không phải, ngươi không phải Mục Lăng.”

Hắn dùng một mũi kiếm để nhấc cằm ta, cất tiếng cười to: “Là ngươi, tiểu sư muội yểu điệu của ta, phải không? Giả làm sư tỉ rất vui phải không?”

Thật là đáng tiếc, ta cho rằng ta có thể chịu được ba chiêu.

Nhưng mà xem ra… không đợi được bọn họ trở về.

Sư môn có lệnh, người tu đạo, cần phải chiến đấu đến khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Ta cố gắng chống đỡ đứng lên, che chở trước sơn môn.

Toàn bộ sơn môn chỉ còn một mình ta thôi.

Cho dù là ta vô dụng nhất, chỉ cần có thể ngăn cản họ vài giây thôi, cũng không thẹn sư phụ đã nuôi ta mấy năm trời.

Sau khi chết gặp các sư huynh, bọn họ cũng không thể cười nhạo ta.

“Phản đồ, nếu muốn đi qua, trừ khi ta chết!”

Ta lạnh lùng nhìn Tề Diễn, hắn lại cười nhạo: “Chỉ bằng ngươi ư?”

Tu vi của hắn cao hơn ta quá nhiều, ta thậm chí còn không nhìn rõ động tác của hắn, chỉ cảm thấy cơ thể bị hắn chém hết đao này đến đao khác, ta cố gắng mở mắt ra, nghĩ dù sao cũng chạm được vào góc áo của hắn.

Đáng tiếc, ta không đủ sức.

Ta quỳ một gối ở trước sơn môn, cũng không biết bao lâu sau, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng kêu của Mục Lăng đáng ghét.

Ta nghe không rõ, cố gắng dùng một hơi cuối cùng oán trách:

“Phiền chết đi được… Tỉ vì sao lại lợi hại như thế… Muội học theo… không giống chút nào.”

Trước mắt bị máu tươi nhiễm đỏ, ta mở mắt ra.

Ở khắc cuối cùng của sinh mệnh, ta thấy Mục Lăng rút kiếm đánh Tề Diễn.

Cố lên, sư tỉ.

Tuy rằng muội chưa từng thừa nhận, nhưng trong lòng muội, tỉ vẫn là người lợi hại nhất sư môn.

Lúc này đây, tỉ nhất định sẽ thắng phải không?

Muội đồng ý với tỉ, nếu tỉ thắng, từ nay về sau muội sẽ không bao giờ đối nghịch với tỉ nữa, muội còn muốn theo tỉ học kiếm pháp, không lười biếng nữa.

Làm anh hùng thật sự mệt quá, mộng tưởng của ta từ trước tới nay chính là làm một con sâu gạo ham ăn lười làm.

Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Thật hy vọng đến khi ngủ dậy tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng.

(Hết)
« Chương Trước