Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Sư Muội Trà Xanh

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta vội vàng đi tìm bồ câu để truyền tin cho sư phụ.

Sư phụ và sư thúc mang sư tỉ Mục Lăng xuống núi đã hai ngày, bọn họ dù trở về nhanh cũng phải mất mười lăm phút.

Nhưng Tề Diễn đã mang Ma tộc lên gϊếŧ gẩn nửa đệ tử rồi.

Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ….

Vì sao ngày thường ta lại lười biếng, vì sao đến bây giờ vẫn cần người khác bảo vệ.

Có cách nào có thể giữ hắn lại không?

Ta đột nhiên nghĩ, nếu hắn nghĩ Mục Lăng đã trở lại, có thể kiêng kỵ một chút không?

Hắn thấy Mục Lăng sư tỉ ở đây, nhất định sẽ suy đoán là sư phụ và sư thúc sẽ rất nhanh trở về.

Thời gian mà hắn sợ hãi có lẽ sẽ dài hơn là thời gian ta cứng rắn chống lại hắn.

Nhưng mà… ta không biết hóa hình thuật.

Ta nhìn kiếm trong tay, ngón tay chậm rãi cầm thật chặt.

Nhắm mắt vạch lên mặt

Hủy dung rồi, hắn sẽ không nhận ra nữa.

Đau, đau quá!

Các sư huynh thường xuống núi hay nói với ta, ta đẹp giống như công chúa ở nhân gian.

Hiện giờ ta xấu như thế, sau này họ nhất định sẽ ghét ta, nghĩ lại cảm thấy thật buồn.

Nhưng Mục Lăng sẽ không đâu, khi ta đẹp tỉ ấy cũng không để ý tới ta, khi ta xấu chắc là cũng như vậy thôi.

Ta chạy vào phòng của tỉ ấy, thay quần áo của tỉ ấy.

Khi Tề Diễn tập trung Ma tộc, mạnh mẽ tấn công vào trấn sơn trận, ta một mình chắn sơn môn.

Nơi đó máu chảy thành sông, các sư huynh nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ trong cơ thể.

A… bọn họ không có cơ hội chê ta xấu nữa.

Ta muốn cười, nhưng vừa nhắm mắt lại đã khóc.

“Mục Lăng? Ngươi trở lại rồi sao?”

Tề Diễn quả nhiên ngây người khi nhìn thấy ta.

Ta bắt chước tư thái của Mục Lăng, vung ra một kiếm thức.

Sư phụ nói, Mục Lăng là đệ tử chăm chỉ nhất, tỉ ấy đã học đến thức thứ mười sáu của Hàn Sương Thập Thất Kiếm, mà ta mới chỉ học đến thức thứ ba.

Trước kia ta ghét tỉ ấy, chăm chỉ như vậy làm gì?

Đối lập, ta vừa lười vừa ngốc.

Hiện giờ vẫn chán ghét tỉ ấy, lợi hại như vậy làm gì?

Ta vừa ra ba chiêu đã bị sơ hở.

“Mặt của ngươi làm sao thế? Bị thương ư?”

Tề Diễn nghi ngờ nhin ta chằm chằm.

“Sư phụ cùng sư thúc cũng đã trở lại sao?”

Ta hư trương thanh thế mà đứng ở cửa sơn môn, từ trên cao nhìn hắn, không nói lời nào.

Tề Diễn không dám tùy tiện đi về phía trước, mà sai Ma tộc ở bốn phía kiểm tra có mai phục hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »