Nàng ngoan ngoãn đứng trên ghế, giơ tiểu nãi bánh đút cho sư tổ của mình một khối, lại đút cho Tôn gia sư tổ một khối.
Hai trưởng bối máy móc mà nhấm nuốt.
Thấy bọn họ đều đã ăn qua, ấu tể lúc này mới cho chính mình cũng ăn một khối rồi ngồi trở lại giữa bọn họ, đầu nhỏ dựa vào cánh tay sư tổ của mình.
“Thơm!” Tiểu nãi bánh chính là mỹ vị nhất thế gian.
Cùng sư tổ chia sẻ tiểu nãi bánh càng thêm thơm ngon!
Cấm chế bên ngoài, thủy kính tan biến, Ngao Tân nhàn nhạt mà nhìn hắc long ngây ra như phỗng hỏi: “Thần ma trùng ra ngoài…… Cực ác chi vật. Phải không?”
Hắc long đôi mắt đều trừng thẳng.
“Giả tạo, nàng khẳng định là giả tạo. Nàng……”
Cái gì?
Tiểu nãi bánh?!
So với nó, còn ngon hơn…… Không phải! Nhất định là diễn!
“Ngao Tân, ngươi mang trong lòng cái an nguy này, thật là tốt. Chỉ là ta cũng không phải kẻ yếu vô năng.”
Anh mắt của Ngao Thanh dừng lại ở Hắc Long, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này trên người quả thực có chút dị thường, nhưng nếu nàng chưa từng làm ác, ta cũng sẽ không ra tay với nàng. Ngao Tân, ngươi có thể hiểu chăng?”
Hắn nhìn Hắc Long với ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng, nhẹ nhàng nói: “Ngày đó trấn áp ngươi, cũng bởi vì ngươi chạy ra thần ma trủng, lớn tiếng ồn ào, muốn gϊếŧ hết thiên hạ Long tộc.”
Lời này hắc long không thể nào phản bác, Ngao Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ngươi quyết ý sát sinh, ta trấn áp ngươi có gì sai? Du Du chưa bao giờ làm ác, cho dù nàng có thân phụ cực ác chi hồn, thì cũng không thể dùng lý do này để trấn áp nàng.”
Người ta chưa làm chuyện xấu mà đã bị định tội, Ngao Thanh không thể chấp nhận.
Hơn nữa……
Hắn cúi mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh ấu tể nhón chân quan tâm thương thế của mình, là nàng nghiêm túc lau khô mặt cho hắn.
Đó là một hành động thật bình thường.
Nhưng nếu không phải lòng mang thiện niệm, thì cũng không thể ngụy trang tự nhiên đến vậy.
“Ta tin nàng, nàng là hài tử của Thái Cổ Tông. Còn ngươi, hãy cố gắng tỉnh lại đi. Nếu ngươi có thể tiêu hóa ác niệm từ thần ma trủng, không còn muốn sát hạt người thì bổn tọa cũng chưa chắc sẽ không thả ngươi tự do lần nữa. Ngao Tân.”
Nam nhân mặc thanh bào nhìn hắc long đang nổi điên trong cấm chế, nói: “Ngươi và ta cùng tộc, trấn áp ngươi không phải là ý của ta. Chỉ cần ngươi quay về thiện niệm, thì thấy ánh mặt trời lại có gì không tốt?”
Thấy hắc long hừ một tiếng, dùng cái đuôi tiêm nhi hướng về phía mình, Ngao Thanh cũng tức khắc hừ lạnh, xoay người đi, trong miệng cũng mắng: “Đáng lý phải để ấu tể nhìn chằm chằm! Ngươi chờ đó, ngày mai bổn tọa sẽ thêm thù lao cho nàng, để nàng mỗi ngày lại đây thăm hỏi ngươi!”
Lời nói tức giận này khiến hắc long quay đầu, lại một trận chửi ầm lên.
Ngao Thanh dừng lại, chửi.
Mắng đến hứng khởi, hắn lại cho hắc long một cái bàn tay.
Tiếng kêu rên rồng ngâm lại vang lên, Sở Hành Vân nghe được, lại thấy một đạo thanh quang hùng hổ hướng Ngao Thanh đạo tràng trở về, trên mặt treo nụ cười không hề biến hóa.
Hắn liền đi thẳng đến chưởng giáo đại điện, phía sau sườn núi nhỏ, liền thấy một non xanh nước biếc, nơi có một tiểu đình. Trong đình có ba đạo thân ảnh cao thấp khác nhau.
Hắn không quấy rầy, nghiêng mình dựa vào cây, thản nhiên mà nhìn xa. Nhìn thấy một tiểu gia hỏa bé nhỏ gầy yếu đang ngồi xổm trên mặt đất, tựa hồ đang chuyên tâm nghiên cứu cái gì đó.
Tiểu sư muội tĩnh lặng, bóng dáng nhỏ vô cùng yên tĩnh và ấm áp.
Sở Hành Vân bị cảnh tượng tĩnh lặng này cảm động, cũng không đi quấy rầy nàng, chỉ mỉm cười nhìn.
Ngu Du Du đang chăm chú ngồi xổm trên mặt đất trong tiểu đình, nhìn xuống chân thấy những viên ngọc thạch gạch.
Rốt cuộc, Thái Cổ Tông gia đại nghiệp hùng mạnh, những viên ngọc thạch gạch trắng như tuyết, tinh khiết trong suốt, đều là loại ngọc thạch tốt nhất. Nàng dùng bàn tay nhỏ bé mềm mịn của mình khều khều nhưng gạch vẫn không hề động đậy.