Còn có chuyện này thật sự đáng nghi ngờ.
Khắp nơi điều hiện ra điều kỳ lạ.
Ngao Thanh hừ lạnh một tiếng rồi nắm chặt cánh tay thon dài của chính mình đã từng bị thương, chỉ hận không thể bắt được tên cẩu tặc kia, rút gân lột da.
Một con tiểu hồ ly trong tay hắn nhẹ nhàng chạm vào hắn.
“Thủy.” Ấu tể nghĩ đến sư thúc tổ lại một lần nữa đại chiến, lại phải mang theo hai người trở về tông môn thật là vất vả đáng thương biết bao.
Nàng vừa mới rỉ mỉ lau sạch máu trên cánh tay hắn, liền móc ra ấm nước dâng lên cho sư thúc tổ.
Vị nam nhân trầm mặt anh tuấn cúi xuống nhìn đối diện với đôi mắt tròn xoe quan tâm của nàng, sau một lúc lâu lại hừ lạnh một tiếng mà cầm lấy ấm nước uống hai ngụm rồi lạnh lùng nhìn về phía Ngu tông chủ, nói: “Sao lại keo kiệt như vậy, sao không cho linh thủy? Dưỡng hài tử thì phải tỉ mỉ hơn một chút mới tốt.”
Như một con thú con đang gào khóc đòi ăn, chỉ uống nước bình thường, quả thực là quá keo kiệt.
Bên cạnh hừ lạnh, thân là thủy vực vương giả, Thanh Long trưởng lão giơ tay ném một cái bình nhỏ cho ấu tể đang luống cuống, nhàn nhạt nói: “Cầm lấy mà uống.”
“A.” Tiểu gia hỏa dùng sức gật đầu, lại vội vàng giải thích với cha mình: “Có…… Quang!” Cha có cho nàng linh thủy, chỉ là miệng nàng thèm, uống hết mà thôi.
Tiểu gia hỏa ê ê a a vây quanh hắn, hiếu thuận biết bao.
Ngao Thanh vừa trải qua một hồi đại chiến, tốc độ trở về thật nhanh, toàn bộ hành trình đề phòng, lại không có thời gian cho tông chủ hai người lau mặt.
Giờ đây, khi trở lại tông môn và được tiểu gia hỏa ân cần hỏi han, hắn không khỏi cảm thấy lòng mình dần rút đi cái ý chí sát phạt.
Nhìn sắc mặt Ngu Du Du so với mình có vẻ tốt hơn một chút, hắn tùy tay kiểm tra kinh mạch của nàng, thấy vẫn giống như trước liền thu hồi tay lại.
Lúc này, Phi Hồng đạo quân ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Sư thúc ở cực tây nếu đại tranh đấu như vậy, không có kinh động tới tu sĩ cấp cao ở cực tây sao?”
Cực tây có một thế lực cường đại tọa trấn tại nơi đó, nếu như không phát hiện ra thì cũng thôi.
Nhưng Ngao Thanh cùng người tranh đấu đến bị thương, ba cái Tiên giai tranh phong, rõ ràng gây ra rất lớn động tĩnh, thế lực cường đại đó nếu không phát hiện thì thật không thể nào.
Phi Hồng đạo quân trên mặt lộ ra vài phần hoài nghi mà nhìn Ngao Thanh đang chìm vào trầm tư, nhẹ giọng nói: “Tông môn chúng ta với bọn họ xưa nay quan hệ không tồi, nghe được động tĩnh mà không có ai tới viện trợ sư thúc, chẳng phải rất kỳ quái sao? Hay là, sư thúc đối với Tiên giai, lại đến từ bọn họ?”
Nàng vừa nhắc tới “bọn họ”, trong điện bỗng chốc im lặng, hiển nhiên “bọn họ” này thật sự khiến người ta chú ý.
Ngu Du Du ôm cái bình nhỏ chứa đầy linh thủy, ngẩng đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, không hiểu ra sao.
Nàng cố gắng nhớ lại những gì trong sách đã ghi về Ngu Du Du.
Trong những ký ức đó, cực tây có một thế lực rất lớn, gọi là……
“Bọn họ không có động tĩnh, bất quá ta đoán tập kích chúng ta mấy cái chưa chắc là bọn họ.” Ngao Thanh bình tĩnh nói: “Đại Diễn đế tôn này đã thành tiên vạn năm, nếu như hắn muốn làm gì chúng ta, ta có lẽ có thể tự chạy thoát, nhưng hai người kia thì tuyệt đối không thể sống sót, sao có thể gần như vậy mà đóng cửa thần hồn.”
Thấy các trưởng lão trước mặt khe khẽ bàn bạc, hắn lắc đầu nói: “Huống chi mấy ngàn năm qua hắn toàn lực trấn thủ thần ma trủng, đối với Tu chân giới mặt khác sự tình cũng không quá chú ý.”
Nghe đến đây, Ngu Du Du cố gắng suy nghĩ về những ký ức trong sách, như thể có một nguồn kiến thức tràn vào đầu, tức thì nhớ ra thế lực ở vùng cực Tây kia là gì.
Đó là Đại Diễn Hoàng Triều vạn năm, một hoàng triều lấy tên làm danh hào, được bảo vệ bởi một vị Tiên giai cường giả.
Vị Tiên giai này đã đắc đạo thành tiên suốt vạn năm, là bậc tiền bối nổi tiếng khắp Tu chân giới, có địa vị tôn kính và sức mạnh vượt trội.
Lời sư thúc tổ của nàng không phải là không có lý. Nghe đồn rằng tu vi của Đại Diễn Đế Tôn vô cùng mạnh mẽ, từng có truyền thuyết kể rằng vài vị Tiên giai liên thủ cũng không ngăn nổi uy lực một kiếm của Đại Diễn Đế Tôn.