Nàng tiếp nhận thuốc mỡ, thấy Sở Hành Vân đã đỡ Tôn đạo quân ngồi xuống lần nữa liền vội vàng đến bên bôi thuốc mỡ lạnh lên những vết thương chồng chất trên tay của người thanh niên đó.
Ngao Thanh không vội vàng mà chỉ đứng bên ôm cánh tay nhìn, rồi thấy tiểu gia hỏa này làm xong lại chạy đến bên cạnh lão giả đầu bạc, dựa vào ông, cũng lau khô đôi tay của ông rồi bôi thuốc mỡ lên tay ông.
Nàng làm xong việc này, lại cố sức bò lên ghế dựa cao mà lau khô mặt cho sư tổ của mình.
Ấu tể cứ bận rộn qua lại.
Khi Tôn đạo quân với khuôn mặt tú mỹ giờ đã sạch sẽ trắng nõn hiện ra, nàng mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, hai tay nhỏ nhắn thò từ trong yếm ra một bó lớn linh đan rồi nhét vào miệng.
Thấy nàng ăn linh đan như vậy, Ngao Thanh nheo nheo mắt.
Ngu Du Du lại không nhận ra ánh mắt đó nên khi nàng ăn xong linh đan cảm thấy mình có chút sức lực thì lại bò dậy lấy ra chiếc khăn sạch sẽ mới mà chạy đến trước mặt Ngao Thanh ngửa đầu kéo tay hắn.
“Lão... Bổn tọa chỉ bài lão tam đúng không?” Ngao Thanh cắn răng, hàm hồ hỏi Ngu tông chủ.
Ngu tông chủ xấu hổ, cúi đầu nhìn khuê nữ của mình.
Hắn dường như chưa từng nhắc đến việc này với sư thúc, khuê nữ của hắn nghe thấy truyền âm.
Tuy nhiên, ấu tể chỉ mơ hồ, chỉ nghe được một chữ “Tam”.
Bởi vì bản thân rất thích chữ đó, nên giờ khắc này Ngu Du Du hiểu ý tứ của sư thúc tổ, nàng vội vàng kéo tay lớn của sư thúc tổ, nói: “Đau.”
“Tiểu sư muội đau lòng cho thương thế của sư thúc tổ, sư thúc tổ đã trải qua muôn vàn khó khăn vất vả, cho nên mới muốn để lại toàn tâm toàn ý cho sư thúc tổ.”
Sở Hành Vân hiện giờ nói những lời ngon ngọt nhưng vẫn không hề thay đổi sắc mặt, thấy Ngao Thanh hừ một tiếng, liền nhẹ giọng hỏi Ngu tông chủ: “Sư tôn, sư tổ cùng Tôn đạo quân nếu đã bình an trở về, hiện giờ có phải nên nghỉ ngơi cho thật tốt không?”
Nếu đã bất tỉnh nhân sự, thì ngồi ở chỗ này lại có ý nghĩa gì?
Chẳng bằng tĩnh dưỡng cho khỏe, lại tìm ra cách nào để giải phong hai vị thần hồn, cùng với việc ngày đó đã xảy ra chuyện gì một cách rõ ràng.
“Lại thông báo cho Tôn gia một tin.” Ngao Thanh gật đầu nói.
Sở Hành Vân lĩnh mệnh, cùng Chúc Trường Xu hai người đỡ hai vị trưởng bối đi trước nghỉ ngơi.
Ngu Du Du nhìn bóng dáng hai vị trưởng bối, chỉ thấy Ngao Thanh cánh tay đều đầy máu, nàng liền ở lại giúp hắn lau vết máu.
Ngao Thanh bất động thanh sắc, linh quang chấn động, đem đại bộ phận vết máu đều thanh trừ, tùy vật nhỏ này nghiêm túc mà bận rộn.
Thấy nàng sẽ không mệt mỏi, hắn liền lạnh lùng đối với Ngu tông chủ cùng mấy vị trưởng lão của các tông môn đứng bên cạnh nói: “Bọn họ đều là Đại Thừa tu sĩ, nhưng lại bị người phong tỏa thần hồn, giam cầm tu vi, tất là việc làm của Tiên giai.”
Tôn đạo quân càng là một kiếm tu cường hãn.
Tu vi kiếm tu yếu hơn một chút, Tiên giai cũng không dám trực diện đối đầu với hắn, nhưng rõ ràng là hắn không hề chống cự mà đã bị phong tỏa.
Thậm chí dẫn động dập tắt đèn bản mạng Nguyên Thần.
“Bên trong giới này Tiên giai cũng có giới hạn…”
“Cũng chưa chắc không có những ẩn cư cường giả không ai biết đến.”
Các trưởng lão liền nghị luận sôi nổi.
“Sư thúc trên người thương thế thế này là?” Ngu tông chủ lại càng chú ý chuyện này, sắc mặt ngưng trọng mà hỏi, “Chẳng lẽ là do Tiên giai gây ra?”
“Không, người ta tranh đấu với ta tuy rằng mạnh mẽ, nhưng xa không có giam cầm hai người bọn họ như vậy.” Ngao Thanh rũ mắt, như suy tư điều gì mà nói: “Đóng cửa thần hồn tu vi của bọn họ, ngay cả đạo thuật cũng không tìm ra biện pháp phá giải, nhưng kẻ tranh đấu với ta lại không phải đối thủ của ta.”
Chỉ là kẻ đối đầu đê tiện, không thể đấu lại ta nên liền mưu đồ công kích hai người không có khả năng chống cự.
“Là vừa mới bị thương?”
“Có Tiên giai ở phía sau cho ta một đòn nhưng cũng thật sự kỳ quái, một đòn ấy tuy mạnh mẽ, nhưng lại không dây dưa với ta trong chiến đấu.”
Hắn bị kẻ ẩn nấp đánh lén, nhưng vì không kịp đề phòng nên bị thương.
Lẽ ra trong tình huống này, đối diện hai Tiên giai liên thủ thì hắn phải phân tâm bảo hộ, lại phải đối mặt hai vị Tiên giai, trong mắt người ngoài xem ra tình cảnh thật không tốt.
Nhưng hai vị Tiên giai ấy lại lập tức sử dụng phong vân chạy đi.
May là chạy mất.
Bằng không hắn sẽ phải cùng hai người ấy đánh nhau!