Chương 70 Tìm được người

Sở Hành Vân dĩ nhiên không ngần ngại ban tặng.

"Đa tạ Sở sư huynh." Nguyễn Linh không từ chối, tiếp nhận chiếc thuẫn.

Nàng hiểu rằng Sở Hành Vân phần nhiều là vì nghĩ cho Ngu Du Du, nhưng bản thân cũng là người được lợi, nên không cảm thấy Sở Hành Vân chỉ quan tâm đến tiểu sư muội của mình.

Thấy nàng ta vui vẻ cầm lấy chiếc thuẫn và chia sẻ cùng Ngu Du Du, Sở Hành Vân cũng mỉm cười. Tuy nhiên, vào lúc đó, Chúc Trường Xu đột nhiên bước nhanh vào, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Thấy bọn họ có chuyện cần bàn bạc, Nguyễn Linh nhanh chóng cáo lui.

Chúc Trường Xu liền nói với Sở Hành Vân: "Đại trưởng lão đã trở về, sư tôn lệnh cho chúng ta lập tức đến đạo tràng của ngài ấy."

Đại trưởng lão Ngao Thanh trước đó đã đi về phía tây Tu chân giới để tìm kiếm vị tiền nhiệm tông chủ.

Không lâu trước đây vẫn còn nghe nói ngài đã vượt qua cực tây tiến gần nơi mà Ngu tông chủ từng nhắc tới – thượng cổ thần ma trủng và lẽ ra không thể trở về vào lúc này.

Nhưng hôm nay đột ngột trở về, khiến Sở Hành Vân nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ..." Nhưng suy đoán lúc này là vô ích. Hắn và Chúc Trường Xu ôm Ngu Du Du, không rõ nguyên nhân mà cùng đến đạo tràng của Ngao Thanh.

Đạo tràng vẫn là nơi mà lần trước Ngu Du Du đến đã nhìn thấy cảnh sắc.

Lúc này, các tu sĩ cấp cao đều có mặt tại đạo tràng. Khi thấy bọn họ đến, ánh mắt của một số tu sĩ phức tạp dừng lại trên người Ngu Du Du.

“Đứa nhỏ này thật may mắn.” Một vị trưởng lão Thái Cổ Tông đối diện với Ngu tông chủ, bước nhanh đi ra, cảm khái nói: “Cũng may là ngươi đưa đứa nhỏ này trở về, mới làm chúng ta tìm được tin tức về lão tông chủ. Ai, đứa nhỏ này lập công lớn…… Chẳng lẽ là tiểu phúc tinh của Thái Cổ Tông chúng ta.”

Dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi nghe những lời này, Sở Hành Vân theo bản năng hỏi: “Sư tổ đã tìm được rồi?”

“Tìm được rồi, chỉ là tình huống không tốt lắm.” Trưởng lão dừng lại một chút, mắng một câu, “ Cung Diệu Hoa này…… Phí công nuôi dưỡng nàng ta bao nhiêu năm! Nếu không phải Du Du, ngươi sư tổ hắn……”

Hắn gần như không đành lòng tiếp tục, xua tay nói: “Các ngươi cứ đi xem là biết.” Hắn xác nhận rằng lão tông chủ thật sự đã được tìm thấy ở phía tây, Ngu Du Du nói quả thực không sai.

Âu tể trợn tròn đôi mắt, quay đầu nhìn cha mình.

Thấy cha tuy vẫn cau mày trói chặt, nhưng thần sắc lại có phần yên ổn hơn, nàng không nhịn được ôm lấy đại sư huynh, thầm vui mừng.

“Đi.” Nàng đẩy đẩy cánh tay Sở Hành Vân, muốn đi gặp sư tổ.

Đây là muốn xuống đất đi bộ mà vào, Sở Hành Vân nhìn sắc mặt của mấy vị trưởng lão đang lo sợ nhưng vẫn trước tiên đặt Ngu Du Du xuống đất.

Tiểu gia hỏa chạy tới, nắm lấy tay to của cha.

Đôi bàn tay thô ráp có vết chai nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của khuê nữ, cha con hai người liền hướng đến đại điện hoa mỹ vô cùng của Ngao Thanh đạo tràng đi.

Tiến vào đại điện, Ngu Du Du liền ngửi thấy một mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nam nhân thanh bào anh tuấn uy nghiêm, nửa bên thanh bào đều là vết máu, một cánh tay đầm đìa máu tươi.

Hắn cúi đầu ngồi trước hai người, dáng ngồi đoan chính nhưng trong mắt vô thần, một người là lão giả tóc bạc, một người khác là thanh niên tuấn mỹ.

Hai người này vẫn không nhúc nhích, như người gỗ, mặc dù trong điện có người đang nói chuyện nhưng họ lại tựa như không hề có cảm xúc.

Ngu tông chủ nhẹ thở dài, đi đến trước mặt hai người, trước tiên hành lễ với tú mỹ nam tử, rồi mới kéo Ngu Du Du tiến đến bên cạnh lão giả tóc trắng quần áo tả tơi, cả người đều lấm bẩn, nói, “Du Du, đây chính là sư tổ.”

Hắn ánh mắt thương cảm nhìn lão giả không nhúc nhích trước mặt, đưa ấu tể đến trước mặt ông ấy, nghẹn ngào nói: “Sư tôn, ngươi hiện giờ về nhà. Đây là Du Du, là đệ tử của cung……”

Hắn nghĩ đến sư tôn đã từng chờ đợi Du Du trong suốt thời gian dài mà không thể không ngừng lại.

Nhưng ngay lúc hắn nghẹn ngào, lão giả tóc bạc không thể cảm nhận được bất kỳ gì lại đột nhiên thân hình chấn động một chút, tuy vẫn chết lặng, nhưng lại nỗ lực nâng lên tay.

Mặt mũi già nua đờ đẫn rơi lệ, thẳng tắp chỉ về phía Ngu Du Du.

“Cung…… Thị……”