Nhìn cấm chế nghiêm ngặt không để chút ma khí nào lọt ra ngoài, tiểu gia hỏa cũng không còn hứng thú với nó nữa.
Cẩn thận cất giữ chiếc vảy Thanh Long sáng bóng rồi nàng tựa đầu lên vai Ngu tông chủ, ngáy ngủ nhẹ nhàng.
Ngu tông chủ thấy cấm chế một lần nữa trói chặt hắc long, cùng Phi Hồng đạo quân liếc nhìn nhau, rồi cả hai cùng xoay người rời đi, chẳng còn chút hứng thú nào với Ngao Tân nữa.
Hắc long tức đến dậm chân, thấy họ cứ thế mà đi, lại gầm gừ một hồi.
Nhưng khi nhìn lại tiểu ấu tể, rồi nhìn Ngu tông chủ, người cha nhân từ, hắc long đột nhiên hét lên: "Ngao Thanh! Ta muốn gặp Ngao Thanh, bảo Ngao Thanh tự mình đến đây gặp ta!"
Nó gầm lên.
Tuy nhiên, hiện giờ đại trưởng lão Ngao Thanh đang ở nơi xa xôi tận cực tây, nhất thời không thể tới gặp hắn. Dù biết mối hận giữa Ngao Tân và Ngao Thanh, Ngu tông chủ cũng không vội đáp ứng.
Thay vào đó, cùng với Phi Hồng đạo quân kiểm tra lại kinh mạch của Ngu Du Du một cách cẩn thận.
Cha con hai người đóng cửa lại, lúc này Ngu tông chủ mới quan tâm mà hỏi nàng: “Du Du, hôm nay trong lúc ngươi ngủ mơ, Nguyên Thần ly thể… có phải thường xuyên như vậy không?”
Chuyện Nguyên Thần ly thể quả thật là việc đáng để lưu tâm, hắn lo lắng cho an nguy của hài tử. Càng làm hắn lo lắng hơn chính là tu sĩ tầm thường thần hồn ly thể, Đại Thừa tu sĩ như hắn tuyệt đối không thể không phát hiện.
Nhưng hắn ngày ngày đều ở bên khuê nữ, lại không cảm thấy điều gì khác thường. Nếu không phải lần này khuê nữ tự mình nói cho hắn, hắn cũng chẳng hay biết.
“Đói.” Ngu Du Du biết hắn lo lắng, ngoan ngoãn đáp.
Trong lòng Ngu tông chủ như bị đâm một đao, máu tươi đầm đìa, đau đớn mà nhìn nữ nhi của mình.
Bởi vì ở Cung Diệu Hoa đã chịu đói, cho nên bất đắc dĩ nàng mới học được Nguyên Thần ly thể… Từ từ, đói khát có liên quan đến Nguyên Thần ly thể?
Hắn lập tức nghĩ đến lúc Ngu Du Du Nguyên Thần ly thể đã nuốt phải Ngao Tân ma khí.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Ngu tông chủ cảm thấy áy náy như có người nó đó đánh bại hắn… Nếu không phải hắn dễ dàng buông tay làm cho hài tử lưu lạc đến chốn kia như vậy thì Du Du sao có thể biểu hiện ra nhiều dị trạng như thế.
Hắn trầm trọng thở dốc một lúc mà run rẩy vuốt ve mái tóc thưa thớt của tiểu gia hỏa, lẩm bẩm nói: “Du Du, đều là cha sai.”
Hắn không thể phủ nhận những sai sót đã từng xảy ra.
Chỉ là chuyện này hắn không thể tự mình biết, liền gọi hai đệ tử đến đây cùng nói một lần. Sở Hành Vân với khuôn mặt tuấn mỹ hơi tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Cũng là đệ tử sai.”
Hắn từng nhiều lần đi đến ma thành nhưng Cung Diệu Hoa nói với hắn rằng tiểu sư muội khá tốt, chỉ là con trẻ thích ngủ, luôn nghỉ ngơi nên vì vậy hắn không tiện quấy rầy, lại cảm thấy hổ độc không thực ăn thịt con mình. Nếu Cung Diệu Hoa thật sự quý mến hài tử thì hiển nhiên sẽ không để thiệt thòi, cho nên hắn không đi quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Nhưng chính bởi vậy mà làm cho hài tử sau này lại như thế.
Chúc Trường Xu cũng im lặng.
Trong điện bỗng chốc không khí trở nên nặng nề, tiểu gia hỏa nhìn trước ngó sau, trước sờ sờ cánh tay cha, lại ngoan ngoãn đi sờ mu bàn tay của đại sư huynh và nhị sư tỷ.
“Thiên.” Nàng kỳ thật trời sinh đã như vậy, quen thuộc với việc Nguyên Thần ly thể, nên cũng không cảm thấy có gì đáng ngại.
Hơn nữa hiện tại nàng thật sự rất hạnh phúc, nàng không nghĩ bọn họ lại vì sự việc đã xảy ra mà áy náy… Hiện tại và tương lai sẽ có nhiều yêu thương, nàng chẳng phải càng tốt hơn sao?
Ấu tể giơ tay nhỏ vẽ ra những vòng tròn lớn như thể muốn vẽ tất cả yêu thương vào trong lòng ngực mình, ngước đầu lên:“Nhiều!”
Nhiều người yêu thương nàng.
Dù rằng nàng trời sinh đã phải Nguyên Thần ly thể, nhưng Ngu tông chủ và các đệ tử vẫn áy náy.
Không muốn để tiểu gia hỏa phải lo lắng về những chuyện này, Ngu tông chủ đơn giản không nhắc đến trước mặt nàng, chỉ nói với hai đệ tử: “Ta sẽ hỏi lại đại trưởng lão một chút…”