Trước đó, khi vội vã cáo trạng với Ngu tông chủ, ấu tể đã suýt quên mất rằng cấm chế này chứa một con hắc long.
Trước đây sư thúc tổ tặng nàng vảy rồng, nàng đã biết rằng vảy rồng rất trân quý, nhưng vảy rồng có thể lột ra và mang theo.
Đối với Long tộc, vảy rồng cũng như y phục của họ, nhưng nếu lấy vảy rồng của Long tộc, bất kể vì tình cảm hay lý do gì, đều có thể dễ dàng tạo thù oán và bị đánh.
Tuy nhiên, con hắc long trong cấm chế kia thì khác.
Con hắc long bị giam trong kia là một con rồng hư, hay làm việc xấu.
Hư long không có quyền lực của loài rồng.
Vậy thì đã đến đây rồi, tại sao lại có thể về tay không, chẳng lẽ không thể xin chút vảy rồng của hư long sao?
Huống chi, việc lấy chút long lân (vảy rồng) thì có gì không đúng?
Dù sao nó cũng bị nhốt trong cấm chế, không thể ra ngoài. Nếu có khoác chiếc lân kia lên người, cũng chẳng ai thấy. Dù long lân có bị rách một chút thì người ngoài cũng không nhìn thấy nên đối với loài rồng, chuyện này không phải là vấn đề lớn.
Vảy rồng kia vô cùng quý giá, nghe nói dù là dùng làm thuốc hay để luyện khí đều có công dụng kỳ diệu.
Tiểu ấu tể, tay bé nhỏ tính toán tỉ mỉ, đặc biệt thích tích góp tài sản. Còn mạnh dạn nói với phụ thân: "Đưa đây."
Ngu tông chủ, một nam nhân sâu lắng khi nghe nữ nhi dùng giọng nói ngây thơ, trẻ con đề nghị lấy vảy rồng của hắc long tặng cho Thanh Long sư thúc tổ, lúc ấy, khoé miệng của ông hơi run rẩy.
Rồi nghe thấy giọng nói bình thường luôn êm dịu của tiểu gia hỏa đột nhiên trở nên hồ hởi vì phát hiện ra một kho báu: "Cha... Thúc! Đại thúc…..!"
Ấu tể tinh tế đếm những người thân yêu bên cạnh mình, cảm thấy rằng số vảy của hắc long không đủ để phân chia hết, rồi reo lên: "Tỷ!"
Nàng không để ai bị thiếu cả.
Đạo quân Phi Hồng đứng bên cạnh ôm một cành hoa đào tươi thắm, dẫu nghe hiểu chưa trọn vẹn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi của tiểu ấu tể thì nàng cũng không thể nhịn mà bật cười.
Nàng cười một hồi lâu, liền thấy Ngu tông chủ thần sắc khẽ động mà vỗ vỗ vai nữ nhi, nói: "Vảy rồng tuy tốt, nhưng Ngao Tân ít nhất đã một ngàn năm không tắm rửa. Du Du ngoan, vảy đó bẩn lắm, ta không cần đâu."
"Ồ!" Ấu tể giơ cao chiếc vảy Thanh Long sáng bóng trong tay, ngửa đầu nhìn phụ thân.
Ngao Tân bị giam giữ suốt ngàn năm, trong cấm chế ngoài không khí thì chẳng có gì khác, đúng là cả ngàn năm không tắm rửa.
Lời nói của phụ thân quả không sai, Ngu Du Du bĩu môi, ghét bỏ lắc lắc cái đầu nhỏ, rồi ôm cha mà ê ê a a: "Chờ!" Chờ khi nào hắc long tắm rửa sạch sẽ xong, nàng sẽ đến lấy.
Nàng thật là một tiểu gia hỏa yêu thích sự sạch sẽ, còn tự hào mà chỉ vào mình, nói: "Cường!" (Mạnh!)
Nàng tự thấy mình mạnh mẽ hơn hắc long rất nhiều, dù khi còn ở Ma Thành ốm yếu và không ai chăm sóc nhưng nàng vẫn biết tự lấy khăn thấm chút nước để lau mặt.
Về đến Thái Cổ Tông, nhị sư tỷ nếu không bận luyện đan thì thường hay giúp nàng ngâm mình trong linh dịch ao tắm rửa cẩn thận.
Ấu tể thích nhất là nổi bồng bềnh trên mặt nước, khi thì chìm, khi thì nổi.
"Đúng thế, Du Du mạnh hơn nó nhiều!" Ngu tông chủ cười đáp.
Hắc long nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy vô cùng cảnh giác với tiểu ma đầu. Tuy không hiểu vật nhỏ này đang nói những gì, nhưng lời của Ngu tông chủ thì nó hiểu được.
Sau một lúc bị cha con họ kí©h thí©ɧ đến mức chết lặng, hắc long cuối cùng cũng phản ứng, trong cấm chế vang lên tiếng gầm giận dữ, hắc long rít gào.
Mặc kệ ánh mắt mơ ước của tiểu ma đầu, hắc long tức đến mức vảy rồng như muốn nổ tung, nó chửi rủa: "Dám mơ ước vảy rồng của ta, ta sẽ ăn sạch các ngươi!"
Nhưng điều khiến nó tức giận hơn cả là: "Ngươi nói ta không tắm rửa? Đồ hỗn đản! Họ Ngu kia, ngươi đừng để rơi vào tay ta ! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Thiên Ma giai cường giả đã sớm luyện thành chí tịnh pháp thể, không hề dính bụi bẩn.
Huống hồ, ma khí của nó luôn tẩy sạch cơ thể, nó hoàn toàn sạch sẽ!
Phi Hồng đạo quân nhìn con ma long giận đến nỗi đầu quay cuồng, vẻ mặt vui cười, rõ ràng thấy chuyện này thật thú vị.
"Ồ!" Ấu tể chẳng tin lời nó.