Tông chủ Tiền nhiệm của Thái Cổ Tông cùng sư tôn Cung Diệu Hoa du hành khắp tu chân giới. Bỗng nhiên bản mạng Nguyên Thần của tông chủ tắt ngấm mà không biết cớ sự gì cũng không biết chê*t nơi nào.
Lại có người từ bảy tông, bốn thành, mười tộc của Tu chân giới kéo tới, chẳng có ý tốt lành.
Là tông chủ của Thái Cổ Tông, người vừa muốn giữ vững minh ước đã lập với các tông môn khác để cùng nhau chống lại kẻ thù, vừa muốn tìm ra kẻ đã hại chết người tiền nhiệm - người mà ông xem như cha ruột.
Trong tình cảnh loạn lạc bên ngoài và những mối lo bên trong, tâm trí hắnvô cùng mệt mỏi.
Dù cố gắng hết sức nhưng hắnkhông thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa con gái của mình.
Vì thế, năm ấy, khi Cung Diệu Hoa, mẫu thân thân sinh của đứa trẻ, muốn tái giá và xin hắn cho phép nuôi dạy con, hắnđã đồng ý.
Những năm qua, dù bận rộn với đủ loại việc trọng đại, không thể tự mình đến thăm hỏi nữ nhi, nhưng các loại thiên tài địa bảo nuôi dưỡng con trẻ, hắn đều không tiếc mà đưa tới.
Hiện giờ, mọi việc vừa tạm ổn nên hắn không đợi được liền vội vàng đến thăm nữ nhi. Không ngờ khi vừa đến cửa, lại nhìn thấy con gái gầy yếu như vậy.
Ánh mắt sắc bén của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cung Diệu Hoa, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ nàng lại có thai rồi nên mới cảm thấy Du Du là gánh nặng sao?"
Hắn cùng Cung Diệu Hoa lớn lên dưới sự chăm sóc của tiền nhiệm tông chủ nên tự nhiên biết rõ tính tình của nàng. Hắn lạnh lùng nói: "Nếu hai ngươi đã yêu nhau sâu đậm và đã có con rồi, mà nàng lại có ý định như vậy, vậy thì hãy trả Du Du lại cho ta."
Hắn cũng không phải người hay dây dưa với những chuyện nhỏ nhặt. Thay vì cãi cọ về việc nuôi dưỡng đứa trẻ với đôi vợ chồng này, thà rằng đem đứa trẻ về bên mình.
Nghe hắn nói vậy, Xích Diễm ma quân khẽ cười mỉa mai, Cung Diệu Hoa liếc nhìn hắn, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, rồi cắn môi đỏ nói: "Nếu đại sư huynh nói vậy thì đành phải nghe theo."
Nàng không có chút ý định muốn giữ lại đứa trẻ.
Khóe miệng Ngu Tông chủ thoáng hiện nét lạnh lùng.
Nàng vội vàng muốn ném bỏ đứa trẻ, chỉ sợ rằng con gái của ông trong khoảng thời gian qua đã bị hắt hủi, cô lập.
Người đàn ông cao lớn uy nghiêm nhắm mắt lại, đau lòng đến mức hận.
“Đại sư huynh, ta thật có lỗi với ngươi. Nhưng... không phải ta ghét bỏ đứa nhỏ này, mà là do nó, tất cả là lỗi của nó! Sao nó có thể sinh bệnh được? Nó là huyết mạch của nhà Cung.”
Thấy sắc mặt của hắn không giống mọi khi, Cung Diệu Hoa cũng không khỏi run sợ, lòng đầy thấp thỏm.
Từ khi nàng sinh ra và lớn lên ở Thái Cổ Tông, được sư tôn luôn thương yêu, các sư huynh đệ trong tông môn cũng che chở nàng, khiến nàng luôn được nuông chiều từ bé.
Dẫu rằng năm xưa nàng đã làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng hắn cũng chỉ cười xòa mà bỏ qua, để nàng tự do, không truy cứu.
Đại sư huynh từ nhỏ đã yêu thương nàng.
Nhưng lần này, hắn đã nổi giận với nàng.
Cuối cùng, không chịu nổi sự ức hϊếp, dù Xích Diễm Ma Quân cầm tay nàng, ý bảo không nên nói nữa, Diệu Hoa tiên tử cũng không kìm được nước mắt, oán trách: “Ta là dòng chính của Cung thị, sao có thể như phàm nhân thấp kém mà sinh bệnh, lại còn sốt mê man hơn nửa năm! Đại sư huynh, ngươi không biết, đứa nhỏ này sốt không dứt, ngươi nhìn xem thân thể nó gầy yếu thế này, làm sao có thể tu luyện linh khí được! Nó thậm chí còn nói năng không lưu loát. Thật làm mất mặt Cung thị!”
Cung Diệu Hoa xuất thân danh môn, là con gái duy nhất của tộc trưởng Cung thị, huyết mạch cực kỳ quý giá.
Huyết mạch của Cung thị nghe đồn là từ cổ tiên nhân thượng giới, khi sinh ra đã là Tiên giai, khác biệt hoàn toàn với những tu sĩ tầm thường phải tranh giành với trời đất để tu luyện.
Tuy nhiên, Tu chân giới hiện nay đã sớm đoạn tuyệt với thượng giới lục địa, những huyết mạch quý hiếm ấy đến nay chỉ còn lại Cung thị.
Dẫu huyết mạch đã loãng đi, không còn những tư chất Tiên giai trong truyền thuyết, nhưng tu sĩ của Cung thị từ khi sinh ra đã có thân thể tinh khiết, kinh mạch, huyết nhục cốt cách đều thuần khiết, không thể so sánh với những tu sĩ phàm phu tục tử.
Với cơ thể đặc biệt này, việc tu luyện của họ tiến triển vô cùng nhanh chóng. Dòng họ không hề lo lắng về việc thiếu người kế thừa hay thiếu những tài năng tu luyện. Trái lại, họ có rất nhiều thiên tài tu đạo.
Vì lẽ đó, qua hàng ngàn năm, chư tộc trong Tu chân giới mong muốn kết hôn với Cung thị để sinh ra những đứa trẻ huyết mạch ưu tú không phải là ít.
Nhưng Cung thị tự cô lập, chỉ liên hôn với một vài tộc phụ thuộc gần gũi, huyết mạch không bị đem ra ngoài.
Nếu không phải hơn trăm năm trước, Cung thị gặp phải tai họa không rõ, trong một đêm chịu diệt môn, Cung Diệu Hoa đã không phải được nuôi dưỡng ở Thái Cổ Tông.
Nàng luôn tự hào về huyết mạch siêu việt của mình, cũng tự đắc rằng con gái mình sẽ khác biệt với những đứa trẻ phàm tục khác.
Nhưng ai ngờ Ngu Du Du lại dùng hành động thực tế để cho nàng một cái tát lớn.
Nó bệnh nặng nửa năm, gần như hủy hoại danh tiếng huyết mạch siêu nhiên của Cung thị.
Vì đứa trẻ này, nàng ở ma thành đã nghe biết bao nhiêu lời cười nhạo, chịu biết bao nhiêu nỗi ấm ức.
Làm sao nàng có thể yêu thương nó.