Vì lý do đó, nàng còn căm ghét Ngu Du Du đến mức muốn nàng biến mất khỏi thế gian ngay lập tức, sợ rằng người trong Ma Thành sẽ nói lời đàm tiếu, hoài nghi sự xuất sắc của nàng.
Người làm việc ác thì càng bị chỉ trích thêm.
Sở Hành Vân từ trước đến nay luôn quang minh chính đại, không muốn dùng chuyện sinh đẻ để làm nhục một nữ tu.
Nhưng nếu Cung Diệu Hoa cứ nhất định làm cho giới tu chân ai cũng biết Ngu Du Du ngốc nghếch thì Sở Hành Vân chỉ có thể khiến mọi người trong giới tu chân hiểu rằng, xét cho cùng là do chính nàng ta không được.
Nếu nàng giỏi giang như vậy, tại sao hài tử lại chẳng thông minh?
Ngu Tông chủ nhìn đệ tử đưa ra kế sách đầy tính toán, gật đầu đồng ý: "Cứ làm như vậy."
Đến lúc đó, dù có đàm luận lên, cũng sẽ chuyển hướng từ Ngu Du Du sang Cung Diệu Hoa giảm bớt phần nào sự chú ý về phía khuê nữ của ông.
Bất kể Cung Diệu Hoa hay Xích Diễm ma quân, Ngu tông chủ cũng không quan tâm.
Ông cũng không thèm để ý đến Cung Diệu Hoa về sau có sinh ra tiểu hài tử ưu tú đến mấy để đánh bại hắn.
Đợi đến ngày bọn họ không thể so đo con cái ai giỏi hơn mà so xem cha của ai tài giỏi hơn.
“Cần phải nỗ lực nhiều hơn.” Ngu tông chủ lẩm bẩm.
Trong giới tu chân, kẻ mạnh luôn đứng đầu.
Vì tương lai của Du Du của ông có cuộc sống hạnh phúc, không ai dám xía vào chuyện của hài tử, nàng muốn sống thế nào thì cứ sống như thế, hắn là cha của nàng phải không ngừng cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sở Hành Vân nhìn tiểu sư muội nhỏ bé, khẽ gật đầu.
Hắn liền đổi chủ đề, hỏi Ngu tông chủ vài điều liên quan đến tu luyện.
Hiện tại, hắn đã đạt nửa bước đến Đại Thừa, bất kỳ lúc nào cũng có thể vượt qua bình cảnh, Ngu tông chủ càng thêm quan tâm đến vấn đề này.
Ngu tông chủ vốn là một Đại Thừa tu sĩ, có rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức về tu luyện, tất cả đều truyền lại cho Sở Hành Vân.
Nguyễn Linh ở bên cạnh nghiêm túc chăm sóc cho Ngu Du Du, cẩn thận lấy điểm tâm và nước không hề lơ là việc chăm sóc.
Thấy nàng ta toàn tâm toàn ý chăm lo cho Ngu Du Du, Ngu tông chủ nói với nàng ta: “Du Du còn nhỏ luôn phải nhờ ngươi bận tâm. Đợi khi nàng lớn hơn một chút, có thể tự làm mọi việc, ngươi sẽ có nhiều thời gian hơn để tu luyện, tránh để bản thân lỡ mất thời gian quý báu.”
Hắn tuy yêu con mình nhưng cũng không muốn các đệ tử khác vì con của hắn mà bỏ lỡ thời gian tu luyện quý giá.
Nguyễn Linh vội đáp lời: “Nhờ Sở sư huynh và Chúc sư tỷ chỉ dạy nhiều, tông chủ yên tâm, đệ tử không chậm trễ việc tu luyện.”
Tuy nhiên, nàng dù đang làm nhiệm vụ, cho dù có bên cạnh những người giỏi giang đến mấy, nàng cũng không vì nghe những kinh nghiệm tu luyện mà quên đi trách nhiệm của mình.
Điều nàng lo lắng duy nhất lại là một chuyện khác...
Có quá nhiều đồng môn muốn giành lấy tình yêu của tiểu sư muội.
Không chỉ có các tông chủ và trưởng lão mà Sở sư huynh và Chúc sư tỷ mỗi ngày đều luyện đan và làm bánh cho tiểu sư muội, nàng cảm thấy rất khó để cạnh tranh trong tình huống này.
Toàn tâm toàn ý chăm sóc mà cũng thấy khó lòng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tiểu sư muội.
Trong lòng u buồn, Nguyễn Linh chỉ có thể càng nỗ lực hơn, hận không thể tự tay bóc từng trái linh quả cho nàng ăn.
Thấy đứa nhỏ này bận rộn nhưng lại hết lòng chăm sóc cho con gái mình, Ngu tông chủ vừa cảm thấy con gái mình quả thật đáng yêu, lại vừa yên tâm hơn.
Hiện giờ hắn có các đệ tử giúp đỡ, Ngu Du Du không phải là đứa trẻ khó chăm nên cuộc sống của nàng khá dễ dàng.
Sau khi nhận được vài lần tin tức bình an từ đại trưởng lão Ngao Thanh gửi về từ ngoài tông môn, Ngu tông chủ lại càng yên tâm hơn.