Chương 49 Cái gì nàng ta cũng có thể làm được

Chỉ là, bí mật nhỏ cũng có khi không hề nhỏ.

Đại sư huynh Sở Hành Vân dù giỏi đến mấy trong việc quan sát và hiểu thấu tiểu sư muội thì có suy nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được một cô bé chỉ mới ba tuổi lại đã bắt đầu lo lắng cho chuyện hôn nhân đại sự của mình.

Hơn nữa, nàng còn tự chọn vị hôn phu cho mình.

Hắn chỉ nghĩ rằng Ngu Du Du đang không hài lòng với những lời vừa rồi của cha con Ôn gia.

Dẫu Ngu tông chủ có bảo vệ nữ nhi của mình ra sao nhưng Ôn lão và Ôn Thế lại rõ ràng thiên vị Cung Diệu Hoa, còn hy vọng cha con họ “rộng lượng” “bao dung”. Điều này thử hỏi ai mà nghe lọt tai được?

Sở Hành Vân thực sự là người có lòng dạ rộng lượng, nhưng hắn cũng chẳng thích nghe những lời đó, trong lòng rất không vui.

Dù Ôn lão vừa rồi đã dành nhiều tâm ý cho Ngu Du Du nhưng hắn trầm ngâm một lúc, thấy tiểu gia hỏa ở đây không thoải mái, rõ ràng tỏ vẻ chán ngán việc tiếp khách. Hắn liền thấp giọng nói với Ngu tông chủ: "Sư tôn, để con ôm tiểu sư muội, sư tôn cứ bàn chuyện chính với Ôn lão."

Kỳ thực cũng không có chuyện gì quan trọng.

Chỉ là Ngu tông chủ thực sự không vui với việc Ôn lão cầu tình cho Cung Diệu Hoa.

Nếu không có chuyện bất công với khuê nữ mình thì dù Ôn lão có luôn miệng kêu tha thứ, Ngu tông chủ cũng chẳng thể vui vẻ được.

Vì dù sao, ông cũng là cha ruột!

Ông gật đầu nói: “Ngươi hãy đưa Du Du ra ngoài hít thở không khí.”

Làm cha yêu thương nữ nhi là lẽ đương nhiên.

Nhưng Sở Hành Vân, một thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất trong giới tu chân, dù thường ngày mắt cao hơn đỉnh lại rất quan tâm đến tiểu gia hỏa có vẻ ngốc nghếch này. Hắn không muốn để nàng chịu ủy khuất trước mặt mọi người. Điều này khiến ai nấy đều phải chú ý.

Ôn Thế ngày thường rất để ý đến Sở Hành Vân nên khi nhìn thấy hắn mỉm cười mà duỗi tay về phía Ngu Du Du.

Thấy tiểu sư muội xinh đẹp nhẹ nhàng vẫy tay bước đi chậm rãi uyển chuyển để hắn ngắm nhìn, vị đại sư huynh tuấn ngạn danh chấn tu chân giới này một bên bế nàng vào lòng, kiên nhẫn nói: "Thực sự rất đáng yêu, đúng là rất xứng đôi với tiểu sư muội."

Có trời mới biết

Tu chân giới có vô số mỹ nhân tuyệt sắc nhưng hiếm ai nhận được một lời khen từ Sở đạo quân như vậy.

Hôm nay, được đại sư huynh ca ngợi, Ngu Du Du càng thêm yêu quý đại sư huynh một phần.

"Liêu (nói chuyện phiến)." Tiểu gia hỏa còn giơ tay nhỏ vẫy chào các vị trưởng bối, nàng ra hiệu họ cứ tiếp tục nói chuyện, không cần bận tâm đến mình.

Dù nàng không thông minh lắm nhưng lại rất ngoan ngoãn và quy củ. Ôn lão nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa mà cảm thán với Ngu tông chủ: “Đứa nhỏ này ngoan ngoãn, ngươi dạy dỗ thật tốt.”

Ông ta cũng không hề nhắc đến chuyện Cung Diệu Hoa đã dạy dỗ con cái ra sao.

Ngu tông chủ nhìn nữ nhi mình, thấp giọng nói: “Du Du của ta đã chịu rất nhiều ủy khuất.” Những ủy khuất và tổn thương đó kỳ thực cũng có liên quan đến chính bản thân Ngu tông chủ.

Dù ái nữ đã trở về bên mình, nhưng Tông chủ Ngu vẫn không tránh khỏi tự trách. Ông hối hận vì năm đó rõ ràng biết Cung Diệu Hoa là kẻ không đáng tin, vậy mà vẫn tin nàng, cho rằng ít nhất khi mang thai mười tháng nàng ta sẽ có lòng từ mẫu, sao có thể không màng đến con gái của mình.

Từng có lúc ông mắc sai lầm, giờ đây ông không muốn hài nhi phải chịu chút oan ức nào. Tự nhiên, ông cũng muốn mọi người biết những ủy khuất mà con mình phải gánh chịu.

Bằng không, sau này Cung Diệu Hoa lại khóc lóc than vãn với người khác vài lần, ngược lại khiến mọi người nghĩ cha con bọn họ vô tình, không màng đến ân nghĩa sinh dưỡng Ngu Du Du của Cung Diệu Hoa, rồi bị mang tiếng vong ân bội nghĩa.

Cung Diệu Hoa là người cái gì cũng có thể làm được.