Sở Vân Hành hiếm khi gần gũi cùng các ẩu tể như vậy, thoáng cứng đờ một lát rồi vội vàng đưa điểm tâm cho nàng, đột nhiên mỉm cười một chút.
“Tiểu sư muội muốn đến gặp sư tôn sao?” Hắn từ nhỏ đã xuất thân cao quý, sau khi tự mình tu luyện lại trở thành đệ tử thân cận của tông chủ, một người dưới vạn người, nên thường ngày tuy tỏ ra khiêm tốn, đối nhân xử thế công bằng, nhưng kỳ thật cũng có chút ngạo mạn, ít người dám gần gũi với hắn. Nếu là người khác dám động đến hắn, đã sớm bị vạn kiếm chém thành mảnh nhỏ, nhưng được tiểu sư muội yêu mến cũng không phải là điều tồi tệ.
Tâm trạng của hắn vì đứa nhỏ này mà thêm phần vui vẻ, trong lòng muốn bế nàng lên nhưng lại vì chưa từng gần gũi với ai như thế mà hơi chút do dự.
Thế nhưng mắt của nàng đã sáng rực lên, chầm chậm vươn đôi tay nhỏ, gọi “Cha!” một cách tự nhiên và thân thuộc.
Sở Hành Vân thở dài một hơi trong lòng, lần đầu tiên bế đứa nhỏ này vào lòng, vừa nghĩ vừa muốn nói đôi lời.
Lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể thiếu.
Sư muội của hắn sao lại dễ bị vài lời an ủi và vài miếng điểm tâm mà lừa gạt như thế làm cho sư huynh như hắn thật muốn dạy cho tiểu sư muội ngây thơ biết rõ lòng người hiểm ác trong giới Tu chân.
Tuy nhiên, giờ phút này, khi nàng rụt rè nép vào lòng hắn, phát hiện áo trong của nàng hơi ẩm ướt, Sở Hành Vân lại nghĩ rằng so với cái gọi là lòng cảnh giác, trước tiên nên để sư tôn xem tình trạng của ái nữ mà ông luôn cho là ngọt ngào như mật thì tốt hơn.
Sở Vân Hành dùng linh khí sấy khô áo ướt trên người Ngu Du Du sau đó đặt vào tay nàng một viên linh thạch hệ hỏa ấm áp, rồi ôm nàng mà tiếp tục đi.
Ngu Du Du tự nhiên ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng vị đại sư huynh mà nàng mới gặp lần đầu trong kiếp này, nhưng từ lâu đã rất quen thuộc, nghĩ đến việc gặp cha mình, lòng nàng rộn ràng phấn khởi.
Trong kiếp này, cũng như trong sách, điểm duy nhất không thể nghi ngờ là tình yêu mà cha nàng dành cho nàng.
Dù trong sách Ngu Du Du có làm sai nhiều điều nhưng tình yêu mà ông dành cho nàng là chân thật, cha nàng vẫn luôn trách phạt để răn dạy nàng, hy vọng nàng trở thành người tốt hơn. Những lời răn dạy ấy chỉ là một phần trong hy vọng của người cha mong muốn con mình trở thành người tốt hơn mà thôi.
Dẫu rằng kiếp này, cha nàng bôn ba khắp chốn nhưng vẫn không quên đêm những vật phẩm quý giá nhất của giới Tu chân đến Ma thành để nuôi dưỡng nàng.
“Cha” Nàng nép mình vào lòng Sở Hành Vân, nhỏ giọng thỏ thẻ.
Trong sách, Ngu Du Du không hề quý trọng tình yêu của cha. Nàng luôn trách phụ thân nghiêm khắc, cảm thấy ông luôn vì người ngoài mà chẳng hề đứng ra che chở cho con mình.
Nhưng đối với nàng thì lại khác. Cha yêu nàng, nàng cũng yêu cha, nguyện làm chiếc áo bông ấm áp của cha, chẳng còn muốn dính lấy những bất hạnh như trong sách kia nữa.
Thấy nàng kính trọng và ngưỡng mộ phụ thân chưa từng gặp mặt, khóe mắt Sở Hành Vân khẽ nở nụ cười.
Đường đi tuy dài, nhưng người tu chân có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Chớp mắt, Sở Hành Vân đã mang theo Ngu Du Du đến chính điện của Ma thành.
Chính điện này khác biệt hẳn so với thiên điện, nguy nga tráng lệ vô cùng, cảnh tượng kỳ vĩ. Đây là nơi Ma tộc an cư, nơi tọa lạc của Xích Diễm ma quân, một trong tam đại ma quân của Ma tộc, tu vi đã đạt tới nửa bước Thiên Ma cảnh, là một trong những cường giả đỉnh cao hiếm thấy của giới Tu chân.
Tuy nhiên, có lẽ do hôm nay trong Ma thành có khách quý, áp lực từ cường giả sánh ngang Thiên Ma vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó là tiếng đàm thoại hòa nhã vọng ra từ chính điện.
Nghe âm thanh trong chính điện hòa khí, Sở Hành Vân không lộ vẻ gì nắm chặt nàng trong lòng ngực.
Lời hay nói hết, chuyện xấu làm trọn, có lẽ đó là lý lẽ nơi này.
Tiến vào chính điện, hắn thấy đông đảo Ma tộc hầu cận đứng hai bên, trên ngai chính điện có ba người đang ngồi. Một bên là phu thê, nữ tử khoác lục giáp, y phục hoa mỹ, dung nhan diễm lệ nhưng trên mặt lộ chút băn khoăn, ánh mắt rối bời. Bên cạnh nữ tử là nam tử tuấn mỹ, trên trán vài đạo ma văn đỏ tươi càng thêm yêu dị, nét mặt đầy yêu thương, dịu dàng nói chuyện với nữ tử, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Đối diện với đôi phu thê ấy là một nam tử cao lớn uy nghiêm, nhìn đôi vợ chồng ân ái mà thất thần, ánh mắt cứ mãi nhìn về phía cửa. Khi thấy Sở Hành Vân bước vào, ánh mắt nam tử ấy lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào đứa trẻ đang nép mình trong lòng Sở Hành Vân.
Trên mặt hắn nở nụ cười.
Nhưng khi thấy đứa trẻ nhỏ bé gầy yếu, hắn ngạc nhiên, bản năng nhìn về phía nữ tử đối diện. Chỉ một ánh mắt của hắn, nữ tử kiều diễm ấy liền đứng ngồi không yên, ánh mắt đẹp chứa đựng chút ủy khuất.
"Đại sư huynh, xin đừng hiểu lầm. Không phải ta không tận tâm," nàng ủy khuất nói với nam tử cao lớn, "Huynh không biết đứa trẻ này đã..."
Hai chữ "nhân ma" chưa kịp thốt ra, nam tử đã nhìn thẳng, đứng dậy bước tới trước mặt Sở Hành Vân.
Khi hắn đứng yên, nhìn đứa trẻ nhút nhát sợ sệt trong lòng Sở Hành Vân, hốc mắt lập tức đỏ hoe, cố gắng nở nụ cười nhưng lại khiến đứa trẻ thêm sợ hãi. Hắn nâng tay, nhưng sợ nàng không thích, chỉ nỗ lực cúi xuống, dịu dàng gọi, "Du Du? Là Du Du phải không? Ta là phụ thân. Con..."
Hắn muốn nói gì, nhưng lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, dẫu từng trải qua bao sóng to gió lớn, hắn vẫn không biết phải làm gì trước đứa trẻ này.
"Cha!" Nàng thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn, liền vươn tay nhỏ bé muốn được ôm.
Đổi lại là người khác, nàng nhất định sẽ không cho đến gần.
Nhưng đây là phụ thân mà.
Là người đã toàn tâm toàn ý mang tất cả bảo vật thế gian về cho nàng trong kiếp này.
... Dù có bị Ma thành giữ lại, nàng vẫn xác định nguyện ý theo cha của nàng.
======