Chương 7: Ta quét ở đâu (2)

Có cô nương nào lại muốn bị trọc đầu chứ!

Hơn nữa, tóc của nàng vừa dày vừa mượt, trông rất đẹp, không giống vài sợi lông mọc ngược ở hiện đại, có chút tiếc nuối.

"Sư muội có thể tự mình quyết định, các đệ tử nữ trong Vạn Phật Tông chúng ta đều tự nguyện cạo đầu."

Nghe vậy, Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thiền Tâm đưa cho nàng bộ tông phục, túi trữ vật và các nguồn tài nguyên khác đều đã được chuẩn bị sẵn.

"Sáng sớm mai, tông chủ sẽ khai trí cho các đệ tử mới tới trước Phật đường, cho nên đêm nay sư muội hãy cẩn thận tắm rửa nghỉ ngơi một phen."

Khương Trúc cúi đầu nhìn qua bộ quần áo nhăn nhúm của mình, xấu hổ sờ mũi.

Hình như hình ảnh không được đẹp mắt cho lắm.

Sau khi Thiền Tâm rời đi, Khương Trúc lập tức ôm bộ tông phục trở về phòng, sửa soạn lại bản thân.

*

"Ta không đồng ý."

Thông Trần trưởng lão giận dữ nói: "Việc thu nhận đệ tử thân truyền quan trọng như vậy sao lại có thể tùy tiện như thế được?"

Đạo Ngộ trưởng lão cầm chén trà lên thưởng thức, uống một ngụm, cảm thán: "Trà ngon quá."

Thấy dáng vẻ này của ông, Thông Trần trưởng lão lại quay sang nhìn tông chủ, nói: "Không bàn đến ngộ tính của nữ đệ tử đó như thế nào, chỉ dựa vào một ánh mắt của Đạo Ngộ mà cứ thế định ra thì có phần không ổn."

Các trưởng lão khác đều vờ câm điếc, tông chủ nở nụ cười yếu ớt, vẫn không nói gì.

Đạo Ngộ trưởng lão cười tủm tỉm, tiến lên trước đưa chén trà trong tay cho Thông Trần: "Nếm thử đi, đây là trà pha từ lá Bồ Đề."

Thông Trần trưởng lão đang giận, dĩ nhiên không có khả năng nhận, đúng là đã quay người đi.

Đạo Ngộ trưởng lão lại chạy đến trước mặt, kiên quyết nhét chén trà vào tay ông ấy, ánh mắt ra hiệu ông ấy nếm thử.

Thấy các trưởng lão khác đều không lên tiếng, ngay cả tông chủ cũng vờ ngớ ngẩn.

Thông Trần trưởng lão uống một hơi hết chén trà, đặt mạnh cái chén xuống bàn rồi vung tay áo bỏ đi.

Đạo Ngộ trưởng lão bất mãn trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Thông Trần.

Tông chủ giả vờ ho một tiếng: "Thông Trần trưởng lão người này là quá cẩn thận, đợi ông ấy nguôi giận là sẽ ổn thôi."

"Nhưng mà nữ đệ tử ngươi thu nhận kia như thế nào?"

Nếp nhăn bên khóe mắt của Đạo Ngộ trưởng lão nhíu lại, đắc ý nói: "Các ngươi cứ yên tâm đi, mắt nhìn người của ta thì không sai được, đệ tử này linh khí dồi dào, Phật tổ chắc chắn sẽ thích, hơn nữa còn là đệ tử nữ, tông môn của chúng ta đã bao nhiêu năm rồi chưa thu nhận được một đệ tử nữ có linh khí như vậy."

Nghe ông nói như vậy, tông chủ không khỏi có chút tò mò về đệ tử mới này.

Mặc dù nữ đệ tử trong Vạn Phật Tông không nhiều lắm, nhưng dù sao tông môn của họ cũng là một trong năm đại tông môn, nên mỗi năm cũng thu nhận được vài người.

Chỉ là những nữ đệ tử đó hầu hết đều đã trải qua những tổn thương hoặc đả kích trong thế tục, có người thậm chí đã mất hết hy vọng vào cuộc đời chỉ sống tạm bợ qua ngày.

Theo lý mà nói, những người có đạo tâm không vững chắc, thời thời khắc khắc đứng trước nguy cơ sụp đổ như vậy không phù hợp để tu Phật, ít nhất thì phi thăng là điều không thể.

Nhưng lòng người trong Vạn Phật Tông rất lương thiện, họ thu nhận những nữ đệ tử đó để họ không đến mức không có chỗ dựa, bỏ mạng nơi hoang dã.

Vì vậy, Vạn Phật Tông không phải là hoàn toàn không có nữ đệ tử, mà là không có nữ đệ tử có linh khí.