Màu vàng vốn có đã phai nhạt hơn nửa, bày ra là sắc lưu ly trong suốt nhiều hơn hẳn.
Động tĩnh bên này càng lúc càng lớn, Huyền Tịch và Minh Tuệ cũng không nhịn được mà ngừng chơi nhìn sang.
Huyền Tịch chậc lưỡi hai tiếng: "Người đi qua Thang Vãng Sinh quả thật không giống người thường, nhìn xem người ta ngộ đạo này, còn dài hơn cả thời gian ta ngủ."
Minh Tuệ ghét bỏ nhéo nhéo cái mũi: "Tam sư huynh, mùi chua trên người huynh thật nặng."
Suy nghĩ của Thiền Tâm bế tắc một chút, sau khi phản ứng lại thì cực kỳ hoảng sợ: "Khoan đã, các ngươi nói tiểu sư muội đã đi qua Thang Vĩnh Sinh."
Huyền Tịch liếc mắt nhìn hắn ta, mang theo vài phần tâm lý tất cả mọi người đừng ai muốn thoải mái: "Tứ sư đệ không biết sao, ngày mà tiểu sư muội nhập tông chính là tự mình leo hết Thang Vãng Sinh mới vào được tông môn."
"Không giống chúng ta, đến bây giờ cũng chưa có cái lá gan bước lên Thang Vãng Sinh một lần nào đâu."
Thiền Tâm thật đúng là không biết.
Nhưng nếu như sự việc là như thế thì hết thảy đều có thể được giải thích.
Vì sao mà mỗi lần tiểu sư muội vừa ngồi xuống trước Phật một lần đã có được Lưu Ly Tịnh Hỏa, vì cái gì ngày ấy trưởng lão Đạo Ngộ lại quyết định lập tức thu nàng làm đệ tử chân truyền... Và vì sao linh căn của nàng tạp nham đến mức gần như bị phế bỏ nhưng lại không có chút suy yếu nào, ngược lại còn vô cùng linh hoạt.
Thì ra là đã đi qua Thang Vãng Sinh.
Nếu nói linh căn là biểu hiện trực quan về thiên phú của các tu sĩ thì Thang Vãng Sinh chính là bài kiểm tra thiên phú mạnh mẽ nhất của Phật tu.
Nói cách khác, Khương Trúc là Phật tu bẩm sinh, từ khoảnh khắc nàng đặt chân lên bậc cuối cùng của Thang Vãng Sinh thì Thần Phật đã công nhận nàng.
"Khó trách..." Thiền Tâm ngước mắt nhìn về phía Khương Trúc vãn đang ngộ đạo: "Thần Phật sẽ không nhìn nhầm đâu."
Khi ba người đều không chú ý, một luồng khí tức màu vàng kim đã xuyên qua tầng tầng Phật ấn, dung nhập với nốt chu sa trên trán Khương Trúc.
Khoảng non nửa canh giờ sau, cuối cùng Khương Trúc cũng mở mắt, cảm nhận được tu vi của mình thì thần tình vui sướиɠ.
Thế mà lại đột phá thẳng tới luyện khí kỳ tầng chín.
Thiền Tâm nói lời từ đáy lòng: "Chúc mừng, tiểu sư muội không lâu nữa sẽ có thể trúc cơ rồi."
Khương Trúc đứng dậy từ mặt đất, cười nói: "Đa tạ tứ sư huynh, vẫn may mà được tứ sư huynh đề điểm."
Vừa nãy giọng nói trong đầu vẫn luôn hỏi nàng tu Phật thế nào nhưng nàng nào biết đâu.
May mà có kinh nghiệm được nhị sư huynh và tứ sư huynh truyền thụ, bằng không thì nàng thật sự không biết làm thế nào để qua mặt được.
Tuy rằng Thiền Tâm nghi ngờ việc mình hoàn toàn chưa từng chỉ dạy tiểu sư muội thứ gì nhưng cũng không bác bỏ lời của nàng.
Có lẽ là tự nàng lĩnh ngộ được thứ gì đó rồi chăng.
Huyền Tịch bỉ ối xúm lại: "Tứ sư đệ, đệ cũng chỉ điểm cho ta vài câu đi? Biết đâu ta cũng ngộ đạo thì sao?"
Minh Tuệ vừa nghe thế cũng không cam lòng chịu yếu thế: "Đệ cũng muốn, đệ cũng muốn."
Thiền Tâm bị quấy rầy, thuận miệng nói: Phương sinh phương tử, phương tử phương sinh."