Tu sĩ trúc cơ được tâng bốc thì cảm thấy vui vẻ hơn một chút, kiên nhẫn cũng nhiều hơn chút: "Nói nghe thử."
"Có một người tên la Huyền Tịch, ngươi đi tìm hắn ta, hắn ta giữ nhiều linh thạch lắm."
Minh Tuệ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, hắn ta giữ nhiều linh thạch lắm."
Tu sĩ trúc cơ lập tức nổi giận: "Câm miệng cho ta, nói nhiều nữa thì ta gϊếŧ cả đôi."
Khương Trúc với Minh Tuệ sợ đến mức ngậm chặt miệng, hai người chỉ có thể không ngừng trao đổi bằng ánh mắt.
"Chẳng lẽ gã biết sư huynh Huyền Tịch là tu sĩ kim đan?"
"Vậy ngươi bịa ra kẻ khác đi"
"Làm gì còn ai khác mà nói."
"Cứ bịa một cái đi"
Còn đang bối rối lại nghe thấy đại hán nói: "Cái gì mà huyền không huyền tịch, các ngươi tưởng ta ngu vậy sao, nói địa một cái tên là xong chuyện?"
Đại hán tỏ vẻ ta không phải kẻ ngu, cướp túi trữ vật của hai người qua.
Tìm kiếm một hồi, cả nửa ngày chỉ tìm được hơn mười khối linh thạch thượng phẩm, còn có một đống đồ rách nát linh tinh.
Những thứ mua được đều nằm trong tay Huyền Tịch, trên người Khương Trúc cũng chỉ có cái túi này được nhị sư huynh cho, còn Minh Tuệ thì một xu cũng không có.
Sắc mặt đại hán rất khó coi, cầm túi trữ vật hét vào mặt hai người: "Chỉ có bấy nhiêu thôi à? Hai tên nghèo kiết xác, nghèo như thế còn dám mua hoa đăng, đúng là đồ phá của."
Khương Trúc và Minh Tuệ bị nước miếng văng đầy mặt: "..."
Này này, quá đáng rồi đấy nhé!
Tu sĩ trúc cơ rất bực bội.
Bị trêu đùa lâu như vậy mà chỉ lấy được hơn chục khối linh thạch, tên đại hán cầm dao lên định cắt cổ hai người.
Minh Tuệ hoảng sợ gào lên: "Chúng ta sắp chết rồi, ngươi mau đưa bảo vật gia truyền cho hắn ta đi!"
Khương Trúc: "???"
Một cô nhi ngay cả nhà cũng không có thì nói cái gì tới bảo vật gia truyền.
Ánh mắt tu sĩ trúc cơ sáng lên, gào với Khương Trúc, giọng điệu hung ác: "Nói mau, đồ gia truyền ở đâu?"
Khương Trúc: "..."
Ngươi con mẹ nó, có phải là đồ ngu không.
Khương Trúc không nói gì liếc nhìn Minh Tuệ.
Ánh mắt Minh Tuệ tràn ngập sự khích lệ.
Cứ như đang muốn nói: tiểu sư muội có thể làm được, muội còn có thể bịa được.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tài diễn xuất của Khương Trúc bùng nổ.
Đầu tiên là vẻ mặt giãy dụa, sau khi bị đại hán văng nước miếng đầy mặt một lần nữa thì cuối cùng cũng "lòng như tro tàn" bĩu môi nhìn một chiếc hộp gỗ cũ kỹ dưới đất.
Mặt tu sĩ trúc cơ đầy vui mừng, bắt người lấy cái hòm lên, bên trong chỉ có một chiếc lá cây đã mục nát.
Gã giật mạnh chiếc lá mục ra, tiếp tục hỏi: "Bí pháp của gia tộc ngươi là gì?"
Khương Trúc lặng lẽ liếc gã một cái.
Còn rất hiểu biết nha, bí pháp gia tộc cũng biết.
"Mau nói cho ta biết, không thì ta gϊếŧ ngươi!"
Đại hán kia có vẻ sắp phát điên rồi.
Khương Trúc vờ rối rắm một lúc, rất do dự nói ra một "bí pháp".
Sau đó, Minh Tuệ và Khương Trúc thấy được cảnh tượng thế này.
Một đại hán đứng trước một chiếc hộp rỗng không ngừng dậm chân, vừa dậm chân loạn lên còn dùng ngón tay không ngừng chỉ trỏ vào không khí, miệng lầm bầm: "Rút rút rút".
Minh Tuệ nín cười đến mức khuôn mặt đỏ au, khom lưng trên mặt đất như con giòi.