Chương 4: Trần trụi nhưng an tâm (2)

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng hoảng sợ bò dậy, chuẩn bị chạy về phía sau.

"Ào ào—"

Nhưng nàng vừa đứng dậy thì chiếc lu nước đã vỡ tan, sóng nước văng ra, nước trong lu ụp hết lên người nàng.

"Tí tách tí tách—"

Từng giọt nước nhỏ giọt xuống theo sợi tóc của nàng.

"……"

Tai bay vạ gió, vô cớ gặp hoạ, liếʍ chó hại người.

Khương Trúc không cảm xúc lau mặt, vắt khô góc áo rồi cởi giày run run đổ nước bên trong ra ngoài.

Toàn thân nàng ướt sũng, màu sắc vải áo đã sẫm lại, lại còn bị vắt khô khiến chiếc áo có vẻ nhăn nhúm bẩn thỉu.

Bây giờ trông nàng đúng là có vài phần giống ăn mày.

Khương Trúc giơ ngón tay giữa về phía hai tu sĩ đang đánh nhau ở xa, rồi không quay đầu lại mà chạy đi.

Ổ ăn mày cũng không an toàn, nàng phải tìm một bảo địa khác.

Nàng chạy một mạch từ ngõ mười tám ra đến đường lớn, dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.

Chợt nghe thấy "leng keng" một tiếng.

Một viên linh thạch rơi vào cái bát sứt của cô.

Khương Trúc từ từ ngẩng đầu lên.

Một người đầu trọc chắp tay, nói một câu "Ngã phật từ bi".

Nhìn theo bóng lưng rời đi của phật tu, Khương Trúc ngẩn người trong giây lát, sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Đúng rồi, cá của nữ chính chạy khắp mặt đất, vậy thì nàng xuất gia chắc là được rồi chứ?

Một ăn mày từ bên cạnh lao ra, ôm chặt lấy cái bát dưới đất, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô nương đang cười với không khí.

"Đây là cái bát của ta."

Khương Trúc nheo mắt, cười càng vui vẻ hơn, vô cùng lương thiện bỏ một viên linh thạch vào bát của hắn ta.

Tên ăn mày đứng ngẩn ra tại chỗ.

Chỉ thấy cô nương ăn mày đó chắp tay, nói một câu không rõ nghĩa "Ngã phật từ bi", rồi thản nhiên rời đi.

Khương Trúc càng đi càng nhanh, sợ rằng sẽ không đuổi kịp hòa thượng kia..

"Đại sư, đại sư, ngài là người của tông môn nào vậy?"

Hòa thượng quay đầu nói: "Bần tăng là Vân Hải, sau khi sư phụ viên tịch đã trở thành tán tu, nếu thí chủ muốn nhập môn tu đạo, có thể đến Vạn Phật Tông."

Vạn Phật Tông cũng là một trong năm đại tông môn.

Khương Trúc rất tự hiểu rõ bản thân, nàng chỉ là một tạp dịch, hoàn toàn không có cái thiên phú gì.

Dù sao nguyên chủ đã tu luyện hơn mười năm mà chỉ đạt đến luyện khí tầng hai, không cần kiểm tra cũng biết linh căn của nàng kém cỏi đến mức nào.

Nhập ngoại môn để quét quét rác là được rồi.

Hạ quyết tâm, Khương Trúc nói lời cảm ơn rồi quay đầu chạy thẳng đến Vạn Phật Tông.

Có vẻ như thời gian chiêu sinh sắp kết thúc rồi.

...

“Có tuyển được nữ đệ tử nào không?” Đạo Ngộ trưởng lão liếc nhìn qua sơn môi vắng tanh, hỏi.

Vạn Phật Tông của họ tuy là một đám phật tu, không có lòng dạ nào quan tâm đến yêu hận tình thù nhưng mọi việc đều phải chú trọng đến cân bằng âm dương.

Các tông môn khác hầu như đều có tỷ lệ nam nữ bằng nhau, chỉ có tông môn của họ là rất ít nữ đệ tử, thậm chí năm này còn ít hơn năm trước.

Thiền Tâm lắc đầu: "Chưa có, thật ra hôm qua có vài nữ tu sĩ tò mò đến xem, chẳng qua sau khi nghe xong thì không còn hứng thú, hoặc là bị gia đình cưỡng ép đưa về.”

Tông môn đặc biệt cử hắn ta đích thân đứng gác, hy vọng đệ tử mới nhìn thấy tu vi của hắn sẽ thêm phần ngưỡng mộ, kết quả vẫn không khác gì những năm trước.

Phật tu thanh tâm quả dục, không màng ái tình, mà ngay cả những vật báu lấp lánh trong bảo khố cũng không mấy hứng thú.

Giới tu chân vốn là một thế giới sống theo ý mình, chuyện gϊếŧ chóc hay cướp bóc vốn là chuyện bình thường, túng dục vô độ cũng là chuyện bình thường.