Ngày khác? Còn định ngày khác sao?
Ngày khác ao con mẹ nó biết có quỵt nợ hay không.
Khương Trúc học theo giọng điệu của Huyền Tịch, lạnh lùng nói: "Không thể nào, không thể nào, đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông ngheo đến mức này sao? Đó là một trong ngũ đại tông môn đấy..."
Từ khi thân thế của Vũ Văn Vân bị vạch trần, sắc mặt của Tô Thiên Tuyết rất không tốt, lúc này đã không thèm che giấu sự khó chịu của mình.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, vì danh dự của Phong Thanh Tông, cũng chính vì danh dự của nàng ta, số linh thạch này dù có đau đớn cũng phải cắt ra.
"Câm miệng hết đi, ta trả giúp sư huynh."
Tô Thiên Tuyết lấy ba trăm khối linh thạch thượng phẩm từ trong túi trữ phật đưa cho sư huynh của mình.
Trong mắt Vũ Văn Vân đâu đâu cũng là sự cảm động, trong lòng cực kỳ áy náy vì bản thân đã không nói rõ sự thật với nàng ta.
Tuy rằng Tô Thiên Tuyết giận dữ vì thân thế hèn hạ của Vũ Văn Vân nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ như không thèm để ý, chỉ trách gã ta không nói thật.
Thấy Tô Thiên Tuyết không có bỏ rơi mình, Vũ Văn Vân tạm thời yên lòng.
Gã ta quay đầu nhìn về phía ba người đối diện, ánh mắt lạnh lẽo;" Hy vọng các ngươi có thể giữ được số linh thạch này."
Gã ta rót đầy linh lực vào túi trữ vật rồi phóng về phía Khương Trúc, tầng tầng kình phong mang hơi thỏ của kim đan dọa người xung quanh hoảng sợ chạy tán loạn.
Kình phong thổi bay tay áo của Khương Trúc, nàng không mở nổi mắt, chỉ đành nâng cánh tay lên che trước người.
Túi trữ vật lao tới như gió lốc, thế như chẻ tre, nhưng khi còn cách nàng hai bước thì lại không thể tiến thêm được.
Vì có một bóng dáng đứng chắn trước mặt Khương Trúc, đỡ túi trữ vật thay nàng.
Huyền Tịch khẽ nhướng mi, giọng nói lạnh nhạt: "Có giữ được hay không, các hạ cứ nhìn xem."
Chỉ thấy hắn ta siết mạnh một cái, một tiếng vỡ vang lên, toàn bộ linh lực của đối phương vỡ nát.
Thấy tình hình thế, ánh mắt Vũ Văn Vân trầm xuống, gã biết rằng hôm nay thực sự phải chịu thiệt rồi.
Có lẽ vì sợ mất mặt, người Phong Thanh Tông không rên một tiếng đã vội vàng rời đi,
Thấy họ đi rồi, Huyền Tịch quay đầu nhét túi trữ vật vào trong ngực Khương Trúc, cười toe toét: "Tiểu sư muội thật lợi hại, một ngàn khối linh thạch thượng phẩm cứ thế mà tới tay!"
Khương Trúc đắc ý hếch cằm: "Đương nhiên rồi."
"Nhưng làm sao muội lại biết nhiều như thế? Muội thật sự biết đoán mệnh à?"
Khương Trúc chậm rãi nói: "Ồ, muội và Tô Thiên Tuyết cùng đi ra từ một ổ ăn mày, hơn nữa trước kia muội từng là đệ tử nội môn của Phong Thanh Tông nên biết được nhiều hơn chút, sau này vì không đủ liếʍ chó nên mới bỏ đi"
Biểu tình trên mặt Huyền Tịch như muốn nói: Muội yên tâm, ở Vạn Phật Tông chúng ta tuyệt đối không có chó, vô cùng tự hào nói: "Thiên hạ muôn vàn tu sĩ, ngã Phật độ quá nửa. Đây đều là duyên phận đó. Tiểu sư muội, quyết định của muội là vô cùng chính xác, Vạn Phật Tông mới là nơi muội thực sự thuộc về."
Khương Trúc suy tư lời nói của hắn ta, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh đại ngộ bày tỏ sự đồng thuận.Không còn ai giúp đỡ, lão bản kia cũng chẳng dám dở mánh khóe gì, lập tức thành thật xin lỗi, sợ bị dính líu thêm.
Mọi việc ở đây đã xong.
Ba người vội vàng đi dạo phố tầm bảo, nhờ sự tài trợ hào phóng của Phong Thanh Tông mà họ ra tay rộng rãi hơn hẳn.
*. một loại kim loại thần thánh, quý hiếm, được coi là nguyên liệu cao cấp và có giá trị trong thế giới tu luyện của truyện, giống với linh thạch á. mình cũng không hiểu sao đang linh thạch lại nhảy sang thần kim @@