Chương 38: Nói ngươi lại không vui (2)

Lời vừa dứt, cả đám người xung quanh khϊếp sợ.

Huyền Tịch và Minh Tuệ mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Vũ Văn Vân.

Ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng vẻ mặt khó mà tin được.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, lúc này Vũ Văn Vân thật sự hoảng sợ.

Việc này chỉ có trưởng lão thân tộc của Vũ Văn gia mới biết được, ngay cả tông chủ Phong Thanh Tông cũng không biết.

Gã vội vàng giải thích với tiểu sư muội: "Tiểu sư muội tin tưởng ta, ta thật sự là huyết mạch của Vũ Văn gia, nếu muội không tin có thể kiểm tra thực hư..."

"Ta lại chưa nói ngươi không phải người Vũ Văn gia."

Nghe vậy, Vũ Văn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười dịu dàng với Tô Thiên Tuyết: "Thất chưa, tiểu sư muội, ta thật sự không lừa muội."

Khương Trúc như ma quỷ lập tức bổ sung: "Chẳng qua nương ngươi là nữ tử thanh lâu, còn cha ngươi..."

"Đủ rồi! Ngươi câm miệng cho ta." Vũ Văn Vân gào lên cắt lời nàng.

Khương Trúc bĩu môi: "Nói ngươi lại không vui."

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vũ Văn Vân thật sự hoảng sợ.

Gã sợ rằng chuyện gièm pha duy nhất của mình cũng sẽ bị nàng tuôn ra, chỉ muốn nhanh chóng chặn miệng nàng lại.

Nàng nhìn lướt qua đám ngươi xung quanh: "Ta còn có thể chọn vài người ngẫu nhiên để nói một câu."

Mọi người lập tức lùi lại ba bước, chỉ sợ bị chọn trúng.

Ai mà không có chút chuyện xấu, để lộ ra thì chẳng hay ho gì.

Huyền Tịch vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: "Nếu đã như vậy thì liệu chúng ta có phải kẻ lửa đảo hay không đã rõ như ban ngày, thân là đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông, các ngươi hẳn sẽ không định phủi tay chối bỏ đâu nhỉ?"

Minh Tuệ chỉ tay về phía lão bản: "Còn ngươi nữa, mau xin lỗi chúng ta, chúng ta không phải lừa đảo, cũng không phải kẻ trộm.

Khương Trúc nghênh ngang dựa vào lá cờ "Khương bán tiên" của mình, chờ đợi đám người Phong Thanh Tông đưa linh thạch.

Có bao nhiêu người đứng xem như thế, mặc kệ là vì Phong Thanh Tông hay là vì Vũ Văn gia, Vũ Văn Vân cũng không thể không nhận nợ.

"Ta không phải là kẻ nghèo kiết hủ lậu, chút linh thạch ấy không đáng để ta quỵt nợ."

"Nói đi, bao nhiêu?"

Khương Trúc bắt đầu bấm đốt ngón tay: "Ba nhân ba là chính, ba nhân ba là mười tám, ba mũ ba... năm mươi."

"Ta tính một lần thì thu của các ngươi năm mươi khối... Linh thạch thượng phẩm."

"Ừm.. Ta đã đoán cho cả ngươi và tiểu sư muội của ngươi mỗi người một lần, theo lý ta hẳn phải tính hai lần, nhưng lòng ta lương thiện, cứ tính một lần đi."

Năm mươi khối linh thạch thượng phẩm một lần, hai lần là một trăm khối, còn muốn nhân mười.

Tính tới đây, mặt Vũ Văn Vân đã đen như cái đáy nồi.

Trên người gã không mang theo nhiều linh thạch đến thế.

Nhưng bao nhiêu người nhìn vào...

"Không thể nào, không thể nào, con trai độc đinh của Vũ Văn gia mà chút linh thạch này cũng không có, không lẽ ngươi thực sự không phải huyết mạch của Vuz Văn gia chứ?" Huyền Tịch bỉ ổi cười hề hề lớn tiếng nói.

Mắng người cãi nhau thì hắn ta không biết, nhưng nói móc thì hắn ta thượng thừa.

"Ngươi đừng ồn ào." Vừa nghe Huyền Tịch lại bắt đầu nói chuyện này, Vũ Văn Vân vội vàng quát lớn: "Linh thạch ta có, chẳng qua trên người ta thật sự không mang nhiều như vậy, để ngày khác..."