"......?"
Đây là tiếng người sao?
Nàng có chút không hiểu.
Đến lúc này, Khương Trúc không thể không thừa nhận rằng tư duy của người và chó thật sự không giống nhau.
Phong Thanh Tông thật là tốt, cả cái tông môn này rất có bệnh nhưng nàng thật sự là không đủ liếʍ chó để hòa nhập.
Vì vậy...
"Tông chủ nói rất có lý, tiểu sư muội tốt như vậy ta vô phúc hưởng thụ, ta cứ nên xuống núi làm ăn mày của ta thì hơn, tạm biệt."
Trước khi mọi người kịp lên tiếng nàng đã xoay người bỏ chạy, tốc độ kia thật sự nhanh như là có ma đuổi sau lưng.
Thuận lợi rời xa tông môn và nữ chính, Khương Trúc thấy nhẹ nhõm cả người, vui vẻ hát ca xuống núi.
Ở chân núi, nàng gặp hai người đàn ông đang lên núi, mặc đạo phục khác với đạo phục của Phong Thanh Tông, có vẻ là đệ tử của tông môn khác.
"Đạo hữu, ngươi là đệ tử Phong Thanh Tông phải không?" Một người trong đó gọi nàng lại.
Chưa đợi Giang Trúc trả lời, người còn lại khinh bỉ liếc nàng một cái, "Ngươi hỏi nàng ta làm gì, mới luyện khí tầng hai, có lẽ ngay cả tư cách để tiểu sư muội liếc mắt một cái cũng không có, hơn nữa ngay cả tông phục cũng không mặc, biết đâu lại là tạp dịch."
"Ồ, đúng rồi, vậy chúng ta đi hỏi người khác đi. Tiểu sư muội thấy chúng ta đến tìm nàng ấy chắc chắn sẽ rất vui..."
Khương Trúc từ đầu đến cuối không có cơ hội nói một lời: "......"
Tâm trạng tốt đẹp của nàng đã chấm dứt từ khi gặp phải hai tên ngốc này.
Nàng giơ nắm đấm với bóng lưng hai người, sau đó quay đầu oán hận chạy đi.
Nàng có linh cảm, cái nơi quái quỷ chết tiệt này sẽ khắc nàng.
Cái gọi là tiểu thuyết vạn nhân mê nghĩa là trong đó có ít nhất một vạn người bị mê hoặc.
Khương Trúc tận mắt chứng kiến một đệ tử tông môn lưng mang kiếm đấu với một đệ tử tông môn khác cũng lưng mang kiếm chỉ để tranh xem tiểu sư muội nào sẽ là nữ tu sĩ đứng đầu giới tu tiên.
"Tiểu sư muội Tô Thiên Tuyết của Phong Thanh Tông có thiên phú linh căn cực phẩm, vừa thiện lương vừa đáng yêu, làm sao mà không bằng tiểu sư muội Như Ý của ngươi?"
"Tiểu sư muội Như Ý của ta mới là người có lòng nhân từ, còn trẻ mà đã đạt Trúc Cơ, xứng đáng là người đứng đầu."
"Ngươi tầm nhìn hạn hẹp."
"Ngươi chỉ có ánh mắt thiển cận."
Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, đánh nhau một trận nảy lửa.
Giữa lúc đao quang kiếm ảnh, sau một lu nước bên tường có một người đang ngồi co ro, mơ màng ngái ngủ.
Khương Trúc lặng lẽ ngáp một cái, mắt lờ đờ buồn ngủ.
Hai người này đã đánh cả ngày rồi, khi nào mới đi?
Họ không biết là đang chắn đường sao?
Rời khỏi Phong Thanh Tông xong nàng cũng không biết đi đâu, nghĩ đến việc không bằng quay lại ổ ăn mày xem sao, tốt xấu gì cũng có chỗ để ở.
Nhưng vừa đến cổng ngõ dẫn vào ổ ăn mày thì từ trên trời đột nhiên xuất hiện hai đệ tử chưa nói lời nào đã bắt đầu đánh nhau.
Trời sắp tối rồi mà vẫn chưa đánh xong.
Khương Trúc đang suy nghĩ về khả năng đi qua đường leo vào nhà người khác mà không bị coi là trộm và bị đánh chết thì một luồng khí mạnh mẽ bay tới.
Nàng đang ngồi xổm dưới đất, trước mắt bỗng sáng bừng, cơn buồn ngủ tan biến phân nửa, rồi nàng nghe thấy tiếng “rắc rắc”.