Khương Trúc và những người khác không xa không gần đi theo phía sau.
"Ta quét một cái!"
Một đống lá tung bay khắp nơi.
Tăng thúc nắm chặt cây chổi, nhịn rồi lại nhịn, gượng cười nói: "Các ngươi đi chơi chỗ khác đi, đừng quậy phá ở đây."
Mắt Khương Trúc sáng lên: “Thật sự không giận!"
"Ta thử một cái."
Minh Tuệ bật lên cây, nhảy tưng tưng trên đó.
Lá cây bay tán loạn, rơi đầy đất.
Tăng thúc siết chặt nắm đấm, bàn tay run lên bần bật, cầm cây chổi đuổi đánh họ, gào lên rung trời: "Đám nhóc con, các ngươi chán sống rồi à, không đánh là ngứa da phải không."
Mấy người Khương Trúc sợ tái cả mặt, bèn cắm đầu chạy, đồng thời còn không quên hét lớn: "Thế này mới đúng, thế này mới đúng."
Tăng thúc cầm cây chổi điên cuồng đuổi theo họ, thỉnh thoảng dùng chổi đánh mạnh vào mông của mấy người, đánh cho họ kêu lên oai oái.
Kết cục cuối cùng là bốn người vừa ôm mông vừa cầm chổi quét lá.
Tăng thúc nghiêm mặt đứng bên cạnh giám sát.
"Chỗ kia, quét sạch đi."
"Còn chỗ kia, nhanh đi quét."
Minh Tuệ vừa hung tàn quét đất vừa nói: "Lần sau không đến để bị coi thường nữa."
Khương Trúc nhịn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Ngũ sư huynh, câu này ngươi đã nói rất nhiều lần rồi."
Kết quả là ngày nào họ cũng đến để bị coi thường.
"Ta đùa một chút còn không được saoc!"
Bốn người mất cả nửa canh giờ mới quét xong lá, sau đó mới được giải tán.
Trên đường về, mấy người một lời không hợp lại lén lút chạy vào sân viện của trưởng lão Đạo Ngộ, trộn trà và rượu của ông ấy vào với nhau.
Họ còn đứng ngoài sân xem náo nhiệt một hồi mới mãn nguyện trở về nghỉ ngơi.
Không thể không nói đầu trọc cũng rất tốt, ít nhất buổi sáng không cần chải đầu, lại có thể ngủ thêm hai phút.
Hiện tại Khương Trúc đang hớt hải chạy vội tới phật đường vừa kịp giờ vào lớp, thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi đặt mông ngồi phịch xuống bồ đoàn.
Nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của trưởng lão Thông Trần thì vỗ vỗ ngực.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại bị phạt rồi.
Còn chưa kịp nhập định đã thấy vị nhị sư huynh mà nàng mới gặp một lần đi từ ngoài cửa vào, cũng không biết huynh ấy nói gì với trưởng lão Thông Trần, cuối cùng lại gọi Khương Trúc đi theo Độ Chân.
Huyền Tịch tóm lấy tay nàng, trong mắt là sự hâm mộ vô bờ bến, ngôn từ chính trực nói: "Tiểu sư muội, muội có cần ta đi cùng hay không?"
Khương Trúc nháy nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Không cần, muội tự đi cũng được ạ, tam sư huynh vẫn cứ nên lo nhập định cho cẩn thận đi, không thể lỡ dở việc tu luyện của huynh được, ngàn vạn lần đừng phụ lòng kỳ vọng của trưởng lão Thông Trần."
Huyền Tịch: "..."
Minh Tuệ đứng bên cạnh cười trộm vài tiếng, tự tin nhìn Khương Trúc: "Tiểu sư muội..." Quan hệ của chúng ta tốt như thế, chắc là có thể chứ?
"Ngũ sư huynh cũng vậy nha, tu luyện cho tốt, cố lên!" Khương Trúc mười phần trịnh trọng vỗ vỗ bả vai của cậu.
Minh Tuệ: "..."
Ngươi lạnh lùng, ngươi vô tình, ngươi vô lý.
Huyền Tịch ôm bụng, cười đến mức không thẳng được lưng: "Minh Tuệ, ngươi với ta phải cùng nhau cố gắng nha."
Dẫu thất bại của mình có khó chịu, nhưng thất bại của đồng bọn thì thật sự là khiến kẻ khác ấm lòng.
"Yên tĩnh hết cho ta, bắt đầu nhập định!"
Tiếng hét như sư tử gào rú của trưởng lão Thông Trần vừa vang lên, mọi người ở bên dưới lập tức ngoan ngoãn thành thật.
Khương Trúc nhanh chân bỏ chạy khỏi Phật đường.
Quá sảng khoái rồi!