Có lẽ vì lực va chạm quá mạnh, những tia lửa còn chưa tắt hẳn đã đốt cháy tóc của Khương Trúc.
Mùi cháy khét nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía.
Khương Trúc vội vàng vỗ đầu để dập lửa, mặt mũi đầy lo lắng.
Trưởng lão Thanh Mộc tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, vớ lấy ấm trà trên bàn định hắt vào, kết quả lại bị trưởng lão Đạo Ngộ giữ lại.
"Thanh Mộc, ngươi làm gì vậy! Buông trà Bồ Đề của ta ra!"
"Giờ này còn lo trà cái gì nữa, tóc của Tiểu Trúc Tử sắp cháy hết rồi!"
"Không được, không được, đây là ấm cuối cùng của ta rồi!"
"Để hôm nào ta bù lại một ấm sau được không?"
"Hai ấm!"
"Không được, chỉ một ấm thôi!"
"Hai ấm!"
"Ngươi thật là... Đạo Ngộ, ngươi người này..."
Hai người đứng trước Khương Trúc đang bị cháy tóc bắt đầu cò kè mặc cả.
Thì ra là vì không phải tóc của mình bị cháy nên họ không lo lắng cóg đúng không!
Khương Trúc chộp lấy ngọn lửa đang lơ lửng bên cạnh, giận dữ hét lên: "Ngươi mau tắt đi cho ta!!"
Sau một hồi hăm dọa và dụ dỗ, ngọn lửa trên đầu cuối cùng cũng dần nhỏ lại.
Mái tóc dài mượt chạm eo của Khương Trúc giờ đây đã trở nên cây chổi bị cháy đen, cực kỳ thô ráp, còn có vài sợi lông dựng thẳng lên trời.
"Hahaha, tiểu sư muội, ngươi... hahaha."
Mấy người Huyền Tịch vừa bước vào cửa đã thấy cảnh Khương Trúc đầu tóc rối bù ở đối diện .
"Ha ha ha, tiểu sư muội, đây là tạo hình mới của ngươi à? Độc đáo thật đấy."
Minh Tuệ cười đến mức lăn lộn trên đất không dậy nổi.
Huyền Tịch thì ôm cửa, cười đến mức không thẳng lưng được.
Đến cả Thiền Tâm cũng không nhịn được: “Tiểu sư muội, muội đừng đau lòng, muội bây giờ... ha ha ha... cũng rất đẹp mà ha ha ha."
Khương Trúc: "..."
Khung cảnh thật hỗn loạn, các trưởng lão khác cũng không nhịn được cười, Khương Trúc đầu tóc lộn xộn đứng ở ngay giữa, còn mấy người Huyền Tịch thì chắn ngang ở cửa, Đạo Ngộ và Thanh Mộc vẫn đang cò kè mặc cả.
Cả căn phòng ngập tràn đủ loại âm thanh ồn ào.
Tông chủ khoan thai đến muộn chủ trì đại cục một chút, làm cho tình hình miễn cưỡng không hỗn loạn như vậy, ít nhất cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Nhìn ngọn lửa vàng kim, tông chủ chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Thảo nào ngay cả kim đồng nhãn của trưởng lão Thông Trần cũng không thể phát hiện ra, hóa ra là Lưu Ly Tịnh Hỏa!"
Bốn chữ Lưu Ly Tịnh Hỏa vừa thốt ra, mấy người Huyền Tịch lập tức giật mình.
Họ chỉ từng nghe các trưởng lão nhắc đến thần hỏa tọa hạ dưới tòa sen của ngã Phật, nhưng chưa từng thực sự trông thấy nó.
Truyền thuyết kể rằng dưới tòa sen của thần Phật có tam đại thần hỏa và ngũ đại bảo đăng tọa hạ, Lưu Ly Tịnh Hỏa là một trong số đó, chỉ những đệ tử Phật tu được thần Phật ưu ái mới có thể sở hữu nó.
Khương Trúc tò mò hỏi: “Lưu Ly Tịnh Hỏa, lợi hại sao?”
Tông chủ mỉm cười: “Đó là lẽ tự nhiên. Ngươi có biết trong các bản lĩnh của tu sĩ chúng ta, có một loại gọi là thần thông không?"
"Thần thông được chia thành loại công pháp và loại thiên tài địa bảo. Loại công pháp thì dễ hiểu rồi, ví dụ như kim đồng nhãn của trưởng lão Thông Trần, chỉ khi kết đan mới có được. Có người cả đời cũng không lĩnh ngộ được một thần thông."
"Còn Lưu Ly Tịnh Hỏa của ngươi thuộc loại thiên tài địa bảo, các tu sĩ khác phải do đại đạo của họ ban cho, còn với phật tu chúng ta tất nhiên là do Thần Phật ban tặng."
"Mặc kệ là nói thế nào thì một người mới chỉ ở giai đoạn luyện khí kỳ như ngươi mà đã có thần thông bản mệnh thì thật hiếm có khó tìm."