Tông chủ lập tức cảm thấy tò mò: “Đạo Ngộ đã thấy rồi sao? Đem ra làm lại lần nữa cho chúng ta xem thử."
Khéo thật, Đạo Ngộ thật sự đã đòi thứ đó từ tay Khương Trúc.
Mấy vị trưởng lão vây quanh Đạo Ngộ, cúi đầu nhìn về phía ông.
Pháp bảo đó có hình dáng vô cùng kỳ quái, hơn nữa...
"Cái này chẳng phải chỉ là gỗ thường thôi sao?" Thậm chí còn không phải gỗ linh.
Một vị trưởng lão cầm lên xem xét kỹ càng, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đạo Ngộ ngẩng đầu lên, một vẻ mặt như thể bảo đám người bọn họ thiếu kiến thức, phẩy tay gọi một tiểu đệ tử tới, chỉ huy hắn ta dùng linh lực chuyển động viên gỗ.
Các trưởng lão chỉ thấy Đạo Ngộ đặt một nắm hạt châu lên trên, sợi dây được gia trì bằng linh lực chỉ vừa cứng lên, ba mươi tư hạt đã được xâu đều đặn trên đó.
Đạo Ngộ kiêu ngạo cầm chuỗi hạt đã xâu xong lắc lư trước mặt mọi người.
Ông đã phải quấn quýt nài nỉ Tiểu Trúc hỏi suốt một thời gian mới học được cách dùng, tiếc là linh lực của ông quá mạnh, gỗ thường không chịu nổi nên vẫn chưa tự tay làm được.
"Đây là thế nào?" Một vị trưởng lão vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Đạo Ngộ cũng đã hỏi Khương Trúc, nhưng nàng chỉ nói những cái gì mà trọng lực, lực ly tâm gì đó, ông nghe không hiểu, cho nên cũng không có cách nào giải thích được.
Như Tâm trưởng lão nhìn ra một số điểm mấu chốt, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú và vui mừng.
Ông ấy vốn thích nghiên cứu máy móc, các công cụ trong Vạn Phật Tông đều là do ông ấy nghiên cứu ra.
"Xác định chính xác rãnh thích hợp cho chuỗi hạt, lợi dụng góc độ và quy tắc thiên địa khiến chuỗi hạt rung động điều chỉnh phương hướng cùng lúc thì tự nhiên sẽ tự hạ xuống."
"Tuy rằng chế tác có chút thô sơ, nhưng thắng ở chỗ cấu trúc khéo léo, ngược lại lại làm cho người ta không ít điều vui mừng mới mẻ đâu."
Các trưởng lão đều giật mình: “Thứ đồ chơi nhỏ này còn sử dụng quy tắc thiên địa?"
Đám người cổ đại này tất nhiên không biết cái gì gọi là trọng lực và lực ly tâm, họ gọi những hiện tượng tự nhiên không thể giải thích được là quy tắc, vì quy tắc là thứ mà bất kỳ ai cũng không thể vi phạm, nên thường được định nghĩa là vật thiên địa.
Như Tâm trưởng lão cười nói: “Đúng vậy, mặc dù không biết nàng làm thế nào để nghĩ ra, nhưng từ đây có thể thấy nàng là một đứa trẻ tâm tư khéo léo, quả thật ánh mắt của Đạo Ngộ trưởng lão rất tinh tường."
Thông Trần trưởng lão vẻ mặt lạnh nhạt, cảm thấy họ quá mức kinh ngạc rồi.
"Chỉ là một kẻ dối trá biết chút khôn vặt, sao vào miệng các ngươilại đến mức khen ngợi như thể là thứ độc nhất vô nhị trên trời dưới đất này rồi."
"Tâm tư khéo léo hay không ta không biết, ta chỉ biết từ khi nàng ta bước vào cừa tông môn ta, thì tông môn chưa có một ngày nào yên ổn, vừa hôm qua, nàng ta còn dẫn tất cả đệ tử công khai gây ồn ào phá rối trong Phật đường, quấy nhiễu sự thanh tịnh của Thần Phật."
Thông Trần trưởng lão nói đến đây, vẻ mặt lờ mờ trông thấy có chút giận dữ: “Đệ tử ngỗ nghịch bực này, tu Phật cũng chưa chắc đã thành chính quả."
Ông ấy không thích những đệ tử không đứng đắn, đặc biệt là kẻ không có chút thiên phú nào như Khương Trúc.
Đạo Ngộ biết cái đức hạnh này của ông ấy, vội vàng giải thích với tông hủ: “Tiểu Trúc tính tình hoạt bát, có chút cổ linh tinh quái, nhưng theo ta nghĩ rằng hiện tại như vậy cũng tốt."