Trong tông môn có rất nhiều kẻ liếʍ chó, đặc biệt là trong những đại tông môn.
Liếʍ chó cũng chia làm nhiều loại, tốt xấu khác nhau.
Có kẻ chỉ lo tự liếʍ, loại này nhiều nhất là ngu ngốc một chút nhưng vẫn coi như còn có chút lương tâm.
Có kẻ vừa liếʍ vừa chửi người qua đường, loại này là loại bị bệnh ảo tưởng, chỉ cần chửi một câu thần kinh là đủ.
Còn có loại không chỉ tự mình liếʍ mà còn bắt người khác liếʍ cùng, loại này là ma quỷ trong đám liếʍ chó, là hàng hiếm có trong số hàng hiếm.
Những kẻ này là những kẻ hiếm gặp trên thế gian, trăm năm khó gặp, nhưng vận may của Khương Trúc rất tốt, vừa mở mắt ra đã gặp cả một đám.
"Khương Trúc, ngươi không nói gì là sao, vẫn không muốn xin lỗi sao?"
Trong cuộc tuyển chọn đệ tử của Phong Thanh Tông, thủ tịch đại đệ tử Lục Tiến trước mặt tất cả các đệ tử chiêu sinh và trưởng lão lạnh lùng chất vấn người đứng trên đài.
"Uổng công sư muội còn tốt với ngươi như vậy, vậy mà bảo ngươi xin lỗi tiểu sư muội cũng không chịu."
Tô Thiên Tuyết mắt đỏ hoe, ấm ức nói: "Nàng ấy không muốn thì thôi, chẳng qua là ta vẫn luôn nghĩ chúng ta là tỷ muội tốt."
Nhị đệ tử Vũ Văn Vân không thể tin nổi, "Không thể nào, tiểu sư muội tốt với Khương Trúc như vậy… hơn nữa, tu vi của nàng ta thấp như vậy, nếu không phải tiểu sư muội cố ý nhường nhịn nàng ta làm sao có thể có cơ hội chạm vào tiểu sư muội được?"
"Khương Trúc dù thiên phú kém nhưng cũng không đến mức không biết tự lượng sức như vậy chứ."
Đối mặt với cảnh tượng này, Khương Trúc thật muốn mắng một câu: "Đồ ngu."
Nàng vốn là một nhân viên bình thường ở hiện đại, vừa mới nộp xong bản kế hoạch đã sửa 28 lần thì giây tiếp theo đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu tiên có tên "Tiểu Sư Muội Yếu Đuối Hôm Nay Lại Được Cả Tông Môn Yêu Thương".
Nguyên chủ có cùng tên với nàng ta, lớn lên cùng nữ chính trong một ổ ăn mày nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt.
Nữ chính có thiên phú dị bẩm, xinh đẹp yếu đuối, người gặp người thích, còn chưa đến thời gian tuyển chọn đã được Phong Thanh Tông đón vào tông môn coi như tiểu sư muội để cưng chiều, sau đó lại đột nhiên nổi tiếng trong cuộc tuyển chọn, hoàn toàn trở thành thiên tài được mọi người vô cùng hâm mộ.
Còn nữ phụ thì im lặng ít nói, thiên phú cực kém, dù có được nữ chính dẫn vào tông môn sớm thì cũng chỉ có thể làm nền, cuối cùng chỉ có thể ở lại tông môn với thân phận tạp dịch nội môn.
Theo lý mà nói, chỉ bằng thiên phú của nguyên chủ, đừng nói là tạp dịch nội môn, ngay cả tạp dịch ngoại môn cũng khó, nhưng nữ chính nhân từ, ép tông chủ Lương Tu thu nhận nàng.
Sau đó, sự việc diễn ra ngày càng không thể cứu vãn nổi. Mặc kệ nguyên nữ chính dù đi đâu hay làm gì cũng kéo theo nguyên chủ.
Vì vậy, chuyện gì hai người cũng luôn bị mang ra so sánh, lần nào nguyên chủ cũng bị so sánh đến mức không còn chút giá trị nào, cộng thêm việc ngang nhiên đi cửa sau nên cuối cùng nàng ấy đã bị cả tông môn cô lập.
Mặc dù nguyên chủ vì nữ chính mà phải chịu nhiều bất công và ấm ức nhưng vẫn lòng mang cảm kích với nữ chính, làm trâu làm ngựa, cuối cùng bị đẩy ra đỡ đao, chết thảm trên đường.
Điển hình của một nhân vật công cụ + so sánh, đến giọt giá trị cuối cùng cũng bị vắt kiệt.
Tin xấu: Bây giờ nàng chính là kẻ xui xẻo đó.
Tin tốt: Nàng chưa bị vắt kiệt hoàn toàn.
Khương Trúc chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đám liếʍ cẩu cực phẩm trước mặt, "Nếu ta nói ta không xin lỗi thì sao?"