Chương 47: Hóa ra là đi ở ké

Đợi đến khi khí tức của nàng ổn định, Liễu Vô Cực hỏi thăm một lượt, nhưng Trì Vũ vẫn là một bộ mặt mơ hồ.

Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tiến bộ nhanh đến thế.

Nàng không hề biết, tất cả đều là công lao của một người nào đó tên A Phiêu.

“Thôi vậy, bất kể thế nào, tu vi tăng trưởng vẫn là điều tốt. Nếu ngươi đã nắm vững bí quyết tay không đoạt đao, vậy tiếp theo...”

Vừa nói, Liễu Vô Cực lấy ra từ trong ngực một phong thư, đưa vào tay Trì Vũ, căn dặn:

“Ta đã nói qua với Thiên Đan Phong, cũng đã bảo Lục sư tỷ của ngươi xuống chân núi đón. Thời gian tới, ngươi cứ ở lại Thiên Đan Phong, theo Bạch Liên Thánh Cô học Đan Đạo, nhớ đừng gây rắc rối cho ta.”

Mới đến Thiên Trì Phong chưa được bao lâu, giờ lại phải chuyển đi?

Lại còn phải sống nhờ người khác.

Trong lòng Trì Vũ tràn đầy oán niệm, không nhịn được hỏi: “Tại sao con phải đến Thiên Đan Phong? Thiên Trì Phong chúng ta không luyện đan được sao?”

“Được chứ!” Liễu Vô Cực chỉ vào mặt mình, “Nhưng ngươi nghĩ sư tôn của ngươi mua nổi lò luyện đan sao?”

Trì Vũ: “…” Hóa ra là đi ở ké.

“Được rồi! Ta còn rất bận, lát nữa Đại sư huynh sẽ đưa ngươi đi.” Nói xong, hắn quay người vào nhà.

Bận rộn với việc tắm rửa cho “bảo bối nhỏ”?

Trì Vũ liếc nhìn “bảo bối nhỏ” đang ướt sũng bên cạnh, vốn định lại gần trêu chọc một phen, nhưng lại bị nó vẩy nước vào khắp người.

“Củ khoai nhỏ, chúng ta đi thôi!” Không biết từ lúc nào, Thạch Vân đã xuất hiện phía sau nàng.

“Ồ~” Trì Vũ lười sửa lại cách gọi, bước lên kiếm của hắn, bay thẳng tới chân núi Thiên Đan Phong.

Từ xa, nàng đã thấy một cô nương tóc hồng búi củ tỏi, đang ngồi dưới gốc cây, hai tay cầm hai cái bánh bao lớn, ăn rất say sưa.

Trì Vũ nheo mắt quan sát, thầm đoán: Đó là Lục sư tỷ Bạch Tuyết? Sao lại trông như một bé gái ngây thơ thế này?

“Sư muội!” Quả nhiên, vừa thấy họ Thạch Vân đã vẫy tay chào nàng.

“Nhoàm~ Đại sư huynh, huynh tới rồi sao?” Bạch Tuyết vừa chạy tới vừa không quên nhai chiếc bánh bao trên tay.

Khi chạy, một lọn tóc dựng đứng trên đầu nàng cũng đung đưa theo gió.

Thạch Vân đẩy Trì Vũ tới trước mặt Bạch Tuyết, cười hề hề: “Củ khoai nhỏ giao cho sư tỷ đó, ta còn phải về cày ruộng.”

“Ừm ừm~” Bạch Tuyết gật đầu lia lịa, đôi mắt to tròn liên tục ngắm nghía Trì Vũ.