Chương 42: Giới thiệu

Trước khi ra ngoài, nàng chỉ uống một bát nước mát mà A Phiêu đưa cho.

Có lẽ là do thể chất đặc biệt của tiểu nha đầu này! Nghĩ đến sự tồn tại đáng sợ trong sâu thẳm linh hồn nàng, Liễu Vô Cực không muốn nghĩ thêm nữa. Hắn đứng dậy, dẫn nàng đến một thửa ruộng nước.

Hắn búng ngón tay về phía người đang bận rộn cởi trần trong ruộng, người nọ lập tức bỏ công việc trong tay, chạy lại.

Người này cung kính hành lễ với Liễu Vô Cực: "Sư tôn."

Đợi đến khi người đó bước đến gần, Trì Vũ mới nhìn rõ.

Người này cao ít nhất hai mét, làn da đen sạm, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt vuông vắn đậm chất quê mùa nhưng lại nở nụ cười hiền lành, trông như một lão nông dân chính hiệu.

"Ừm~" Liễu Vô Cực khẽ gật đầu, vẫy tay giới thiệu hai người với nhau, "Đây là tiểu sư muội của ngươi, Trì Vũ. Còn đây là đại sư huynh của ngươi, Thạch Vân."

“Đại sư huynh, chào huynh.” Trì Vũ ngước đầu nhìn "ngọn núi hình người" trước mặt, chủ động chào hỏi.

“Hehe, sao giống củ khoai nhỏ thế.”

Thạch Vân nhe răng cười, vốn định đưa tay xoa đầu nàng nhưng nhìn bàn tay đầy bùn đất, hắn đành nhịn lại.

"Được rồi, ngươi đi làm việc tiếp đi. Ta dẫn nàng đi dạo chỗ khác."

"Vâng~" Thạch Vân vẫy tay chào Trì Vũ, "Đợi ta làm xong sẽ đến tìm ngươi, củ khoai nhỏ."

Trì Vũ: "..." Phải nói thật, hắn có hơi bất lịch sự đấy.

...

Đi dọc theo con đường trong ruộng, Liễu Vô Cực chậm rãi giới thiệu tình hình của Thiên Trì Phong: "Nhị sư huynh Địch Lôi, ngươi đã gặp rồi. Còn lão tứ, Nguyệt Sương thì về nhà mẹ đẻ rồi..."

"Về nhà mẹ đẻ?" Trì Vũ giật mình, buột miệng hỏi "Hắn là nam hay nữ vậy?"

"Không nam, không nữ."

“Gì cơ?” Câu trả lời làm Trì Vũ sửng sốt.

“Tu tiên cả rồi, ngươi không cần để ý chuyện giới tính làm gì.”

Liễu Vô Cực vung tay, tiếp tục nói: "Ngũ sư huynh Tô Vụ đang lịch luyện bên ngoài. Còn Lục sư tỷ Bạch Tuyết hiện đang được gửi ở Thiên Đan Phong."

"Khoan đã!" Trì Vũ giơ tay đếm “Có phải sư tôn quên một người không?” "Thật sao?" Liễu Vô Cực nhíu mày, dường như đang nhớ lại những gì vừa nói.

"Còn tam sư huynh thì sao?"

"Ồ~" Liễu Vô Cực như bừng tỉnh, "Ngươi nói Tiểu Tam à!"

Nghe cách gọi này, Trì Vũ thầm cảm thấy may mắn. May mà nàng đến muộn, chứ không cái danh hiệu “tiểu Tam” lại rơi trúng đầu mình.

"Hắn à! Hai năm trước uống say, rơi khỏi phi chu, đến giờ vẫn bặt vô âm tín."