Chương 36: Phá lệ chấp thuận!

Ánh mắt của Nguyệt Vô Ngân chuyển sang phía Liễu Vô Cực: “Tiểu sư đệ, đừng nói với ta rằng năm nay Thiên Trì Phong của ngươi lại định bỏ cuộc đấy nhé?”

Theo lệ, mỗi hai năm một lần, Vân Khê Tông sẽ tổ chức nội môn đại bỉ.

Bảy đại chủ phong, ai giành được quán quân sẽ đại diện Vân Khê Tông tham gia Bách Tông Đại Hội nửa năm sau.

Nhiều năm qua, Thiên Trì Phong chưa từng tham gia.

Nguyệt Vô Ngân theo bản năng nghĩ rằng năm nay cũng sẽ không có ngoại lệ.

“Bỏ hay không thì có khác biệt gì?”

Liễu Vô Cực còn chưa kịp trả lời, Lôi Bá Đạo đã lên tiếng châm biếm: “Với đám đồ đệ què quặt, méo mó dưới trướng của hắn thì bất kỳ đệ tử nào của các phong khác cũng có thể nghiền nát! Nếu ta là người nào đó, ta sẽ giải tán luôn Thiên Trì Phong cho xong!”

“À đúng rồi nhỉ!” Liễu Vô Cực bật cười quái dị, ngay lập tức phản pháo: “Cũng chẳng rõ là đồ đệ ai bị cái đám què quặt méo mó đó đè xuống đất mà đánh nhừ tử.”

“Là do ả không biết nói lý!” Gân xanh nổi đầy trán Lôi Bá Đạo.

Đồ đệ hắn là Triệu Bình Chi, vốn là một thiếu niên ưu tú, nay bị đánh đến mức không nhận ra cả mẫu thân mình!

“Ngươi chắc hẳn đã lẩm cẩm rồi, nếu đã đánh nhau, ai còn cần phải nói lý lẽ với ngươi?”

“Được rồi, hai người các ngươi có thể ngừng cãi nhau không?” Nguyệt Vô Ngân một lần nữa ngăn cản cả hai, sau đó nhìn về phía Liễu Vô Cực: “Tiểu sư đệ, lần này nội môn đại bỉ, Thiên Trì Phong của ngươi…”

“Tham gia thôi~” Liễu Vô Cực uể oải duỗi người, giọng điệu hờ hững: “Cũng đến lúc để bọn chúng vận động gân cốt một chút.”

Hắn thực sự phá lệ chấp thuận!

Nguyệt Vô Ngân thoáng ngạc nhiên, ánh mắt chuyển xuống phía dưới, nhìn Trì Vũ.

Chẳng lẽ là vì nàng?

Nhưng nha đầu đó mới chỉ luyện khí tầng hai thôi mà!

Linh căn vừa nhìn đã biết là tạp linh căn, hơn nữa là loại vô cùng tạp… nói thẳng ra…

Có thể tạo ra sóng gió gì được?

“Ngươi nói thật chứ?”

“Nói một là một.”

“Tốt! Nếu đã vậy, mong tiểu sư đệ đừng nuốt lời! Lôi trưởng lão, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, Nguyệt Vô Ngân kéo Lôi Bá Đạo, lập tức rời khỏi.

“Sư tôn, người không sao chứ?” Thấy Liễu Vô Cực hạ xuống, Trì Vũ lập tức chạy tới, lo lắng hỏi.

Đùi lớn này nàng nhất định không được để tuột, phải ôm thật chặt!

“Ta có thể có chuyện gì được chứ?” Liễu Vô Cực xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Sư tôn chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại hắn, muộn rồi, xuống núi đi thôi.”

Dưới ánh trăng, hai thầy trò chậm rãi đi xuống núi.

Đi được nửa đường, Liễu Vô Cực dừng lại, chỉ tay vào con đường xuống núi: “Vi sư chỉ tiễn ngươi đến đây thôi.”

“Vâng~ Sư tôn nghỉ sớm nhé.” Trì Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bóng lưng Trì Vũ xa dần, Liễu Vô Cực không kìm được nữa, vịn vào một thân cây gần đó, phun ra một ngụm máu tươi.

Khuôn mặt hắn lúc này trở nên tái nhợt vô cùng.

Hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, tự lẩm bẩm: “Đúng là, ngày càng gắng gượng… Cũng không biết, ta còn có thể cầm cự được bao lâu, khụ khụ…”

...