Bên trong đại điện, một loạt giá sắt được sắp xếp ngăn nắp.
Trên đó bày đầy đủ các loại pháp khí đủ hình dáng.
Ánh mắt tham lam của Trì Vũ lướt qua từng cái trên giá.
"Trẻ con mới phải chọn, người trưởng thành lấy hết."
Nếu có thể, nàng thật sự muốn gói ghém toàn bộ mang đi.
Tất nhiên, điều đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ.
Rất nhanh, Trì Vũ bị thu hút bởi một cây quạt đỏ như máu. Cây quạt rực rỡ chói mắt, lại toát ra khí lạnh khiến người ta run rẩy, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Đang định đưa tay chạm vào thì một giọng nói cất lên: "Ngươi quả thật có mắt nhìn. Đây là pháp khí cấp Địa phẩm hạ cấp – Tu La Phiến. Nhưng muốn sử dụng nó, người đó phải có thể chất Huyền Âm. Thật đáng tiếc…"
Ý là ta không xứng?
Trì Vũ thừa sức nghe ra ý tứ trong lời nói, bèn liếc nhìn ông lão đang ngồi trên ghế mây lim dim ngủ, rồi thu tay lại.
Pháp khí và công pháp được chia cấp bậc.
Từ thấp đến cao lần lượt là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, và cấp Thần trong truyền thuyết. Thậm chí, trên cấp Thần còn có cấp Tiên. Mỗi cấp lại chia làm ba phẩm: hạ, trung, thượng.
"Đó là pháp khí cấp Huyền phẩm thượng cấp – Hỏa Linh Kiếm. Nhưng không phải người có thể chất Thuần Dương thì không thể dùng, nếu không sẽ chết ngay tại chỗ…"
"Đây là pháp khí cấp Huyền phẩm trung cấp – Yêu Hoàng Phiến. Nếu không có thiên phú trong việc điều khiển linh thú, cơ bản sẽ bị phản phệ…"
Chọn liền mười mấy món, vậy mà chẳng món nào phù hợp với nàng.
"Ngươi còn nửa nén nhang thời gian. Nếu không chọn được, thì đợi đến sang năm đi." Vừa nói, ông lão vừa duỗi người đứng dậy.
Ai có kiên nhẫn chờ đến năm sau cơ chứ?
Góc phòng, một món đồ kỳ lạ phủ đầy bụi bặm thu hút sự chú ý của Trì Vũ.
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy nó, nàng bỗng cảm thấy thân thuộc đến kỳ lạ.
Nàng chậm rãi bước đến gần, sờ sờ sống mũi, lẩm bẩm: "Cái gì đây? Quan tài di động à? Không phải chết rồi mới dùng được chứ?"
Ông lão bị câu nói của nàng chọc cười, chỉnh lại: "Nói bậy bạ gì thế! Đó là Thiên Cơ Kiếm Hạp!"