Chương 2: Không làm chó nữa

Nếu là trước đây, tiện tỳ này dù bị đánh đến máu thịt be bét cũng không nhận sai. Nhưng hôm nay lại khác thường, khiến Huyền Thanh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Mụ ta nhếch môi khinh miệt: "Chậc, sao hôm nay không mạnh miệng nữa?"

Có giỏi thì đừng động tay, chúng ta nói chuyện bằng mồm!

Đừng đùa, trong game mà khẩu chiến, nàng chưa từng thua ai.

Trì Vũ âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười cầu hòa:

"Sư tôn nói gì vậy? Có lỗi thì phải nhận, bị đánh cũng phải đứng nghiêm! Đạo lý này xưa nay bất biến, con đã nhận ra sai lầm của mình rất sâu sắc..."

"Hừ! Đánh ngươi, ta còn thấy bẩn tay!"

Vẻ mặt Huyền Thanh đầy khinh bỉ, cất cây roi vào thắt lưng, lạnh lùng nói:

"Lần này tạm thời ghi sổ, nếu còn lần sau, tuyệt đối không tha!"

"Từ giờ trở đi, việc rửa sạch các bô tiểu trong tông môn giao hết cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"

Trì Vũ cười lạnh trong lòng: Không có ý kiến! Làm sao ta dám có ý kiến? Ngươi thậm chí chẳng xem ta là người, việc rửa bô chẳng phải hợp lý quá rồi sao?

Thấy nàng không lên tiếng, Huyền Thanh phất tay, dây trói trên người nàng liền tuột ra. "Bịch" một tiếng, Trì Vũ ngã xuống đất.

"Nhớ rửa cho sạch sẽ! Nếu còn có mùi, ngươi chết với ta, hừ hừ!"

Hừ cái con khỉ!

Rửa bô đúng không?

Được! Đợi đấy mà xem.

Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Trì Vũ lén lút giơ ngón giữa về phía mụ ta, đồng thời mím môi làm khẩu hình "Mụ già chua ngoa".

Đây có lẽ là cách duy nhất để một kẻ yếu ớt như nàng trút giận trước mặt kẻ mạnh - với điều kiện không bị phát hiện.

Cái tông môn chết tiệt này, quyết không thể tiếp tục làm chó nữa.

Còn chuyện đi đâu à? Không sao cả, dù có đi ăn xin, chết đói hay chết ngoài đường, cũng tốt hơn ở lại nơi này!

Thế nhưng, trước khi rời đi, có vài việc nhất định phải làm.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Còn nữ tử nhỏ bé như ta, thì báo thù ngay trong đêm nay! - Dẫu sao, thức lâu quá dễ... tè dầm.

...

Đêm đã khuya, bên ngoài một căn nhà tranh rách nát, chất đầy những cái bô tiểu.

Không khí ngập tràn mùi khai nồng đến mức suýt khiến Trì Vũ ngất xỉu.

Nàng cố nén cơn buồn nôn, rút khăn tay ra, chọc hai lỗ nhỏ, tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, nhanh chóng chế thành một chiếc khẩu trang đơn giản. Sau đó, nàng cõng một đống bô tiểu lớn, bước đi trên con đường nhỏ trong tông môn.

Tông môn có tổng cộng bốn giếng nước, dùng để phục vụ sinh hoạt hàng ngày.