Chương 11: Vân Khê Tông

Huyền Thanh không để ý đến ai khác, bỏ mặc đám đệ tử, dốc sức đuổi theo.

Với thực lực của Huyền Thanh, việc bắt một tên phế vật nhỏ bé tu vi Luyện Khí tầng hai như Trì Vũ vốn chẳng đáng bận tâm.

Nhưng khổ nỗi, nơi này người quá đông, còn tiện tỳ kia lại cực kỳ gian xảo, cứ nhắm chỗ đông người mà lao vào.

Mụ có thừa sức mạnh nhưng không thể sử dụng, vì sợ làm tổn thương những người vô can.

"Cứu mạng với! Có người muốn gϊếŧ ta!"

Trì Vũ vừa kéo tiên hạc chạy vừa hét toáng lên.

Gặp thứ gì nàng cũng tiện tay ném về phía sau, làm hiện trường đại hội thăng tiên náo loạn, gà bay chó chạy, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.

"Ngày hôm nay, dù là Thiên Vương Lão Tử đến, ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi cái chết!"

Huyền Thanh đen mặt, cắn răng đuổi sát phía sau.

Nàng chạy, mụ đuổi, không cách nào thoát thân.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước gian hàng của Vân Khê Tông - một trong Ngũ Đại Tông Môn.

Trong Ngũ Đại Tông Môn, Vân Khê Tông xếp cuối bảng.

Tông môn này có bảy đại chủ phong, mỗi chủ phong do một vị trưởng lão cai quản.

Theo thông lệ, năm nay đến lượt Thiên Trì Phong tham gia đại hội thăng tiên.

So với các gian hàng khác đông đúc tấp nập, gian hàng của Vân Khê Tông vắng như chùa bà Đanh, ngay cả chó cũng chẳng thèm ngó tới, trông vô cùng kỳ lạ.

"Đạo hữu, ngươi muốn gia nhập Vân Khê Tông chúng ta sao? Thật sáng suốt! Nào nào, mời ngồi! Uống nước không? Ta đi lấy cho ngươi."

Đợi cả buổi trời, cuối cùng cũng có người mù mắt tới đây!

Tên đệ tử phụ trách tiếp nhận hân hoan nhiệt tình, nhấc chiếc cốc han gỉ trên bàn, định ra ngoài mương nước bên cạnh nhà vệ sinh để lấy nước.

"Khoan đã! Gia nhập tông môn để sau, giờ ta đang bị truy sát…"

Theo hướng ngón tay của Trì Vũ, quả nhiên thấy một mụ già mặt đen như đít nồi, sát khí ngút trời đang lao tới.

Thấy vậy, đệ tử Vân Khê Tông lập tức vỗ ngực, đầy khí thế nói: "Đạo hữu cứ yên tâm! Dù chúng ta chỉ gặp nhau thoáng qua, nhưng chuyện này… ta nhất định không giúp!"

Nói xong liền định né qua một bên, nhưng bị Trì Vũ túm lại: "Này, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp! Ngươi không thể thấy chết mà không cứu!"

"Cái gì chứ? Chuyện giữa các ngươi liên quan gì đến ta?" Nói xong, hắn bổ sung thêm một câu: "Ngươi cũng không trả ta lợi ích gì."Cái gì? Người trong tu tiên giới mà cũng thực dụng đến vậy sao?

"Lấy đi!" Trì Vũ tức điên, để giữ mạng, nàng không thể không ném số linh thạch khó khăn lắm mới kiếm được cho hắn, rồi chỉ về phía Huyền Thanh: "Xông lên! Cản mụ lại cho ta!"

"Cầm tiền phải làm việc! Sư muội cứ yên tâm, cứ xem ta biểu diễn đây! Không đùa đâu, ta - Địch Lôi chính là đệ tử thân truyền của thất trưởng lão Vân Khê Tông…"

Chưa dứt lời, một cái tát của Huyền Thanh đã đến.

Chỉ trong một chiêu, vị đệ tử Địch Lôi vừa khoác lác đã bị đánh bay, ngã ngửa bốn vó lên trời.