Cho nên Minh Duệ cố gắng kiềm chế ánh mắt tham lam của mình, ra vẻ không có việc gì, rồi lại không nhịn được thử đặt câu hỏi giống như làm nũng, “Sư huynh tới tìm ta, là nhớ ta sao?”
“Không không không……” Ninh Phong Loan nôn nóng phủ nhận, nhưng bởi vì vẫn không dám nhìn người ta, cho nên không phát hiện khuôn mặt của Minh Duệ mất hết màu máu trong nháy mắt, hoàn toàn tái nhợt.
Y chỉ là chầm chậm lấy vật giấu ở trong tay ra…… Đó là một cái yếm màu đỏ, phía trên có thêu vài khóm tre xanh.
Ninh Phong Loan nhìn thứ này, khuôn mặt càng đỏ hơn, đồng thời lắp bắp mở miệng, “Ngươi cũng lớn rồi, cũng…… cũng mười tám nhỉ? Đừng…… đừng quấn, vẫn là mặc cái này đi, đều là ta không tốt, đến hôm nay……”
Hôm nay sau khi xuất quan, lúc nhìn về phía võ trường từ xa, mới phát hiện Minh Duệ đã trưởng thành không ít.
Tiểu cô nương gầy trơ cả xương năm đó đã ra dáng yêu kiều, nhưng…… ngực lại phẳng lì không khác gì các sư huynh đệ khác.
Là y quá lơ là Minh Duệ, cũng không biết nàng đã quấn ngực bao lâu rồi, có phải đau lắm hay không.
Nhưng Ninh Phong Loan nói đến một nửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì y nghe được Minh Duệ chất vấn, “Ngươi lấy thứ này ở đâu!”
Trong phút chốc Minh Duệ nhìn thấy cái yếm kia, mọi nhẫn nại trên mặt đều biến mất tất cả, khuôn mặt cũng hung ác lên.
Mà Ninh Phong Loan bị hỏi thì ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với Minh Duệ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt phượng của đối phương bắn ra ánh sáng giống như là lưỡi kiếm sắc bén, gần như có thể xuyên qua y.
Nhưng Ninh Phong Loan không sợ, mà khuôn mặt lại đỏ như miếng vải trong tay…… Y chỉ là cảm thấy chuyện riêng tư như thế, đúng là y không nên đến nói với Minh Duệ, dẫu sao thì y cũng là nam nhân.
—— Cho dù thân thể y có chút dị dạng, nhưng tâm lý y còn tự nhận là một nam nhân.
Nhưng…… y vội vàng giải thích với Minh Duệ, “Cái này, ngươi cũng biết……”
Tu chân giới vốn không có nhiều nữ tu, huống chi muốn tiến vào Luyện Khí Tông thì phải biết vung búa rèn binh khí, không nói đến khó coi, còn sẽ bị lửa nướng ra một thân mồ hôi thối, nữ tu nào lại thích?
Cho nên mấy thế hệ trưởng lão trong tông môn đều là nam tu, còn là những lão độc thân xem pháp khí là đạo lữ, hoàn toàn không trông cậy vào được.
Mà tuy rằng thế hệ này của họ có hai ba nữ đệ tử, nhưng không biết vì sao khác với Minh Duệ.
Ninh Phong Loan thật sự không biết tại sao các nàng không thích Minh Duệ, thái độ cô lập của họ đối với Minh Duệ rất rõ ràng, thậm chí thi thoảng còn móc mỉa Minh Duệ vài câu……
Tuy rằng Minh Duệ có mình chống lưng, bản thân lại là thiên tài tu luyện và luyện khí ngàn năm khó gặp, cũng sẽ không bị thiệt thòi gì, nhưng cũng không thể trông cậy vào các nàng nói cho Minh Duệ biết một ít chuyện của cô nương.
Với lại Minh Duệ là do y dẫn về tông môn…… Ninh Phong Loan cố hết sức bình tĩnh mở miệng, “Cho nên ta chỉ có thể nói với ngươi, ta biết ngươi không thích màu đỏ, nhưng thứ này hầu hết đều có màu này thôi……”
Y nói những lời này là để xoa dịu cơn giận của Minh Duệ, nhưng nói xong lại phát hiện cũng không thành công, bởi vì sắc mặt của Minh Duệ tối sầm khiến cho y cũng phải hít thở không thông.
Minh Duệ âm trầm mở miệng, “Tại sao lại nói ta không thích màu đỏ? Hơn nữa sao ngươi biết mấy thứ này phần lớn đều có màu đỏ?”
Ninh Phong Loan:……
Đương nhiên là bởi vì ngươi xuất trần thoát tục, cho nên màu đỏ trông có vẻ có hơi xinh đẹp tầm thường, hơn nữa thứ này vốn dĩ có nhiều màu đỏ mà!
Nhưng y mơ hồ cảm thấy đáp án này có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ rõ lắm, chỉ có thể cụp mi rũ mắt nói gần nói xa, “Ta đã chọn qua, đều đã gỡ mấy hình thêu uyên ương ra rồi……”
Y nói đến một nửa, lại cảm thấy nói chuyện này với tiểu sư muội cũng không phải ý kiến gì hay, thế là vội vàng dừng lại đổi đề tài lần nữa, “Tuy quấn sẽ không bị nhìn ra, nhưng thật sự không tốt với thân thể của ngươi, ngươi là nữ hài tử, đừng học theo các sư huynh……”
Ninh Phong Loan càng nói cũng không biết mình đang nói bậy cái gì, y hận không thể xoay người đập đầu lên vạch tường đá xanh ở động phủ của tiểu sư muội, làm cho mình có thể tỉnh táo một ít.
Nhưng không đợi y làm như vậy thì đã bị Minh Duệ bắt lấy bả vai, gắt gao đè ở trên tường đá xanh.
Ninh Phong Loan vốn hơi dựa vào, vừa bị nhấn một cái như thế, đá lởm chởm tức khắc cộm làm y có chút đau, khiến cho y nhíu mi lại.
Sau khi Minh Duệ phát hiện thì lập tức thả nhẹ sức lực, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, giọng trầm thấp chất vấn, “Là ai cho ngươi thứ này?”
Sau khi Ninh Phong Loan đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu được Minh Duệ để ý cái gì, y có chút hoảng hốt liên tục lắc đầu, “Không, không phải người khác cho ta, ngươi đừng nói như vậy, sẽ hủy danh dự của người ta……”
Tuy rằng tu chân giới không có lễ giáo nghiêm ngặt giống phàm tục, nhưng cũng không thể làm chuyện như vậy.
Minh Duệ nghe y như thế nói thì sắc mặt khá hơn, nhưng lại lập tức truy vấn, “Vậy ngươi lấy thứ này ở đâu?”
Khi hắn hỏi chuyện đôi mắt hơi hơi nheo lại, còn chậm rãi đến gần Ninh Phong Loan.
Tuy rằng không áp chế đối phương, nhưng lại dường như bao phủ người vào trong lòng ngực của mình.
Hắn gần như gằn từng chữ một, “Mấy năm nay sư huynh đều bế quan, hoàn toàn không có xuống núi rèn luyện, cho nên huynh lấy thứ này ở đâu?”
Minh Duệ đã cố gắng ngụy trang, nhưng ngữ điệu của hắn vẫn mang theo hoài nghi cùng áp lực không thể che giấu.
Ninh Phong Loan cũng nhận ra, y ngẩng đầu nhìn về phía Minh Duệ một lần nữa, vốn là muốn tiếp tục giải thích, nhưng sau khi nhìn thấy Minh Duệ, bỗng nhiên ngẩn ra một chút……
Ninh Phong Loan có một đôi mắt đào hoa, lúc nhìn người ta tựa như có ẩn chứa tình cảm, đặc biệt là lúc ngẩn ra thế này, giống như toàn tâm toàn ý yêu đối phương.
Minh Duệ bị y nhìn như vậy, cho dù ý nghĩ đen tối trong lòng đang quay cuồng, nhưng cũng không kìm được tim đập rộn ràng, còn có chút dở khóc dở cười.
Hắn muốn vĩnh viễn bị Ninh Phong Loan nhìn chăm chú như vậy, nhưng lại biết thực ra đối phương cũng không phải đang nhìn mình, cho nên nhất định phải tranh giành sự chú ý của y.
Thế là hắn nhẹ giọng dò hỏi, “Sư huynh, ngươi đang nghĩ cái gì?”
Ninh Phong Loan tiếp tục ngẩn ra nhìn khuôn mặt của Minh Duệ trả lời, “Tiểu sư muội, tại sao ngươi bỗng nhiên trở nên cao như thế?”
Tuy rằng thân thể của y dị dạng, nhưng cũng không tính là lùn ở trong nhóm nam tử, nhưng Minh Duệ thế mà còn cao hơn y nửa cái đầu.
Y nhớ trước đó y vẫn còn cao hơn Minh Duệ mà nhỉ…… Minh Duệ hiện tại cao như thế, sau này có thể tìm được đạo lữ không?
Có điều, ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Ninh Phong Loan, bởi vì cho dù Minh Duệ cao như thế, cũng vẫn vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không có khả năng sẽ bị chê.
Với lại ở tu chân giới, có đạo lữ hay không cũng không quan trọng, cũng không phải tất cả nữ tu đều phải gả chồng, tiểu sư muội cũng không nhất định phải…… Nghĩ đến đây, Ninh Phong Loan lại nhíu mày, y không thể nghĩ như vậy, ý nghĩ như vậy thật quá vô sỉ.
Mà Minh Duệ nghe được Ninh Phong Loan nói, trên khuôn mặt quen diễn trò nháy mặt lộ ra vẻ tủi thân, “Sư huynh trốn rồi ta lâu như thế, đương nhiên không phát hiện ta cao hơn rồi.”
Nghe Minh Duệ như thế nói, Ninh Phong Loan thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, sau đó ấp úng mở miệng, “Ta ta ta…… ta không có trốn ngươi.”