Chương 7

Cái gọi là xử phạt của Văn Nhân phu nhân, chỉ là nhẹ nhàng nhắc nhở hai huynh muội vài câu, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân nhận lỗi của Văn Nhân Tuyết, bà thậm chí còn không nói ra những lời nặng nề ban đầu.

Rốt cuộc cũng là nữ nhi do chính tay bà nuôi lớn, cho dù thật sự là lỗi của Tuyết Nhi, thì trong lòng bà cũng thiên vị con bé.

"Ta sẽ cho người đi mua ít quần áo trang sức kiểu dáng mới nhất, lát nữa sai người đưa đến viện của nó, chuyện này cứ như vậy cho qua đi."

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ lớn ở phàm giới, cho chút vàng bạc là có thể đuổi đi rồi.

Trong mắt những người tu luyện, vàng bạc tầm thường còn không bằng một viên linh thạch hạ phẩm có giá trị hơn.

Đối với Văn Nhân phu nhân, việc bồi thường cho Thiên Ninh càng không đáng nhắc tới, bà cũng biết một đôi nhi nữ không phải là để ý đến chút đồ vật kia, chỉ là đang ghen tị mà thôi.

"Nương, người cứ như vậy mà bỏ qua cho nha đầu thối tha kia sao?"

Văn Nhân Dương tức giận giậm chân, cả đời này hắn chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy.

"Được rồi, dù sao nó cũng chỉ là một phàm nhân không thể tu luyện, cho dù sống lâu hơn nữa cũng chỉ trăm năm, cần gì phải để ý đến nó chứ?" Không muốn nhắc đến Thiên Ninh nữa, bà quay sang quan tâm Văn Nhân Tuyết: "Tuyết Nhi, con mới kết thành Kim Đan không lâu, ngàn vạn lần đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tâm cảnh, ảnh hưởng đến tu vi."

"Nương, người yên tâm, con sẽ không vì sự vô lý của muội muội mà ảnh hưởng đến bản thân đâu." Văn Nhân Tuyết ngoan ngoãn đáp.

Nàng ta chú ý tới khi Văn Nhân phu nhân nhắc đến Thiên Ninh, trong mắt bà thoáng qua một tia chán ghét, có thể thấy nương đối với người Lục muội muội này thật sự là một chút tình cảm cũng không có.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến sự vô lý càn quấy của Thiên Ninh, nương nhất định sẽ càng thêm chán ghét người gọi là nữ nhi thân sinh này!

Điều này cũng khiến nàng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Văn Nhân Tuyết mỉm cười đề nghị, trong lời nói tràn đầy sự lo lắng cho Thiên Ninh: "Nếu muội muội không thể kết ước với Long tộc, tuổi thọ lại có hạn, chi bằng để gia tộc bỏ thêm linh thạch mua một con linh sủng cho muội ấy kết ước, để muội ấy gia nhập Ngự Thú Tông làm một đệ tử ngoại môn?"

Văn Nhân Dương nói: "Muội muội, muội chính là quá mềm lòng, nó chỉ là một phàm phu tục tử không có cách nào tu luyện, để nó gia nhập Ngự Thú Tông làm đệ tử ngoại môn quét dọn sơn môn cũng là đã là nâng đỡ nó rồi!"

Văn Nhân phu nhân thở dài, nhìn Văn Nhân Tuyết với vẻ mặt cưng chiều: "Chuyện này nương không thể làm chủ được, phải xem ý của cha con thế nào."

Tuy nói như vậy, nhưng ai cũng biết, gia chủ luôn coi trọng lợi ích của gia tộc nhất.

Nếu Thiên Ninh là một người có thiên phú cực tốt, thành công kết ước với Long tộc, thì chuyện này có thể còn có khả năng, nhưng đối mặt với một người không thể mang lại bất kỳ lợi ích gì cho gia tộc, thì gia chủ sẽ không bao giờ lãng phí tài nguyên cho loại người đó!

---

Văn Nhân gia chủ mãi đến chiều mới về đến nhà.

Khoảng thời gian này bởi vì tân bí cảnh xuất hiện gần Phù Tiên Tông, ông ta bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.

Tám đại gia tộc vì tranh giành danh ngạch tiến vào bí cảnh mà đánh nhau long trời lở đất, ngay cả nữ nhi yêu quý của ông ta kết thành Kim Đan xảy ra chuyện, ông ta cũng không kịp trở về quan tâm.

Nếu không phải Đại trưởng lão truyền âm nói có chuyện cực kỳ khẩn cấp, không thể nói rõ, thì ông ta cũng sẽ không trở về vào lúc này.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ông ta đi theo Đại trưởng lão đến từ đường, nhìn thấy Đại trưởng lão nhanh chân hơn một bước bố trí kết giới xung quanh, đề phòng bị người nghe lén, ông ta không khỏi nhíu mày.

Chuyện gì mà lại khiến cho Đại trưởng lão cẩn thận như vậy?

"Chuyện liên quan đến việc Lục tiểu thư và Long tộc kết ước..." Sau khi sự việc xảy ra vào ngày hôm qua, Đại trưởng lão đã đến tra xét bút ký mà tiên tổ để lại, tìm hiểu về Long Tổ, đã biết Long Tổ đối với Long tộc tôn quý đến nhường nào, chuyện này nếu không xử lý tốt, chỉ e rằng cả giao ước giữa Văn Nhân gia và Long tộc cũng sẽ xảy ra biến cố.

Đại trưởng lão không thể không cẩn thận, sợ rằng để lộ tin tức.

"Đứa trẻ được đón về từ phàm giới sao? Nó đã gây ra lỗi lầm gì? Chẳng lẽ nó đắc tội với vị trưởng lão mà Long tộc phái tới!" Giọng điệu của gia chủ không tốt, đây là lỗi lầm lớn nhất mà ông ta có thể nghĩ đến, mà Thiên Ninh đã gây ra.

Nếu chỉ là đắc tội với trưởng lão của Long tộc thì tốt rồi...

Đại trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán, kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm qua cho gia chủ nghe.

"Ông chắc chắn đó thật sự là Long Tổ..." Văn Nhân gia chủ vẻ mặt không thể tin được.

Cái bánh này cũng quá lớn rồi!

Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến! Nhưng mà... Cũng phải xem Văn Nhân gia bọn họ có bản lĩnh ăn được hay không đã?!

"Ngàn vạn lần là thật! Bên phía Long tộc đã thống nhất đưa ra thái độ. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Lục tiểu thư kết ước với Long Tổ! Bây giờ chuyện này... Còn phải xem ông và bên phía Long tộc tự mình thương lượng xem nên xử lý như thế nào."

"Đúng... Đúng... Không kết ước là tốt nhất."

Văn Nhân gia chủ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ông ta còn chưa muốn bị Long tộc diệt tộc đâu.

"Nhanh mở Dẫn Long Thạch ra, ta phải đích thân xin lỗi Long tộc, đừng để các vị tiền bối Long tộc phải chờ lâu!"

Đại trưởng lão không dám chậm trễ, vội vàng dùng máu nhỏ vào Dẫn Long Thạch, liên lạc với Long tộc.

Rất nhanh, trên Dẫn Long Thạch xuất hiện cảnh tượng của Long cung.

Khác với trước kia, Long Vương uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ vị, bá khí tỏa ra bốn phía, phía dưới các Long thần khí thế bức người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Lúc này, đại điện Long cung lại giống như chợ rau, đám người Long tộc không chút cố kỵ hình tượng mà ồn ào cãi vã, chỉ thiếu nước đánh nhau.

"Phản đối! Kiên quyết phản đối! Một nha đầu còn chưa mọc đủ lông cánh, đừng hòng động vào một sợi tóc của Long Tổ!"

"Nhưng đây là giao ước mà lão Long Vương đời trước đã định ra với Nhân tộc, lấy Thiên Đạo làm chứng. Sao có thể nuốt lời chứ?"

"Nói nhảm cái gì! Lão Long Vương kia ngay cả xách giày cho Long Tổ cũng không xứng!"

"Chẳng qua chỉ là một nha đầu, cho chút đồ vật đuổi đi là được rồi!"

...