Chương 48

Văn Nhân Dương là người ngoài nghề nhìn cũng ngơ ngác, nhịn không được nói với Long Hàn: “Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo lắng, nhìn như vậy, lục muội muội chắc là luyện chế không thành công đâu……”

Nếu nàng lấy ra một cái lò luyện đan bình thường thì còn có người tin, cái bếp lò này vừa xuất hiện, khả năng thành công trực tiếp bằng không, ngươi không thấy đám đông đã giải tán hơn phân nửa rồi sao?

Thế nhưng Long Hàn lại chẳng cảm thấy an tâm chút nào.

Không biết vì sao, hắn ta lại nhớ đến cảnh tượng Thiên Ninh cầm que củi đuổi đánh mình, tiểu nha đầu này, chưa bao giờ hành động theo lẽ thường……

Long Hàn không yên tâm, hắn ta đứng bên cạnh nhìn Thiên Ninh luyện đan.

Thời Cầm Tâm đề nghị cho Thiên Ninh mượn lò luyện đan của mình, nhưng Thiên Ninh từ chối, tình huống luyện đan của nàng khá đặc thù, vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nàng cần phải dùng cái bếp lò này để che giấu, nếu không sẽ rất phiền phức.

Đây là do sư phụ cố ý chuẩn bị cho nàng.

Mọi người lại trải qua một ngày tâm trạng lên xuống thất thường, đến mức tê liệt cả người.

Có người tiếp tục chạy đi đánh nhau với những kẻ mình nhìn không vừa mắt, có người thật sự mệt mỏi, cứ thế ngồi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia bận rộn, nhóm lửa, dùng linh lực loại bỏ tạp chất trong linh thực, nhìn cũng ra dáng ra hình đấy chứ.

Một đám người ngồi xung quanh bếp lò của Thiên Ninh, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề lại nhìn ra chút manh mối.

“Hách Liên sư huynh, vị Thiên sư muội này hình như cũng có chút bản lĩnh đấy……”

Nhìn thấy động tác xử lý linh thực thuần thục, loại bỏ tạp chất của Thiên Ninh, một đệ tử của Đan Đỉnh Tông không khỏi cảm thán.

“Đúng vậy, Thiên sư muội có thiên phú luyện đan.” Hách Liên Bác Đạt nói: “Có lẽ Thiên sư muội chỉ là do cuộc sống khó khăn, phần lớn kiếm tu đều rất nghèo, nếu chúng ta có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ tặng Thiên sư muội một cái lò luyện đan thật tốt.”

Long Hàn: “……”

Nàng ta mà nghèo á?

Ngươi có biết Long Vương đã tặng cho nha đầu này bao nhiêu thứ tốt không?!

Long Hàn càng nghe đám người kia nói chuyện, trong lòng càng lạnh lẽo, không phải hắn ta coi trọng Thiên Ninh, mà là do nha đầu này quá kỳ quái.

Thiên Ninh lại như không nghe thấy tiếng ồn xung quanh, nàng tập trung tinh thần luyện chế đan dược mới, sau khi cho linh thực đã được xử lý vào nồi, nàng bắt đầu khống chế lửa, chậm rãi luyện hóa. Đến khi thời gian gần hết, nàng lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng từ trong túi trữ vật, đổ hơn phân nửa vào nồi……

Văn Nhân Dương tò mò: “Cái đó là cái gì vậy? Trông giống như……”

Long Hàn: “!!!”

“Im miệng!”

Văn Nhân Dương: “???”

Hắn ta lại làm sao nữa?

Long Hàn sắp tức chết rồi! Cái thế giới chết tiệt này, chi bằng tất cả cùng chết hết đi cho rồi!

May mắn là không có quá nhiều người để ý đến thứ chất lỏng màu trắng kia.

Mọi người nhìn Thiên Ninh bắt đầu kết ấn, động tác vô cùng thuần thục, rất nhanh, mùi thơm của đan dược đã lan tỏa trong không khí, Hách Liên Bác Đạt không kìm được sự phấn khích, xông lên đầu tiên, tiếp theo là các đệ tử của Đan Đỉnh Tông, tất cả đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Thiên Ninh mở nắp nồi.

Cảnh tượng này thật kỳ dị.

Một đám đan tu vây quanh một cái bếp lò, ai nấy đều mở to hai mắt, không dám bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.

Chỉ thấy trong nồi, mười viên Giao Hoan Đan tròn trịa, bóng loáng, tỏa ra hào quang rực rỡ, đây là…… thành công rồi!

“Mười viên…… đều là cực phẩm?!”

Đám đan tu hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt như gặp quỷ.

Mười viên đều là cực phẩm, chuyện này thật sự có thật sao?!

Ngay cả chưởng môn của Đan Đỉnh Tông cũng không làm được như vậy……

Bọn họ thậm chí còn cảm thấy có lẽ là do ở trong bí cảnh quá lâu, nên bị ảo giác rồi.

Vì quá mức chấn động, có người kích hoạt cơ chế tự bảo vệ bản thân: “Chắc chắn là do cái bếp lò này, có lẽ…… có lẽ nó là thượng cổ pháp khí! Cho nên mới như vậy!”

Đám người: “……”

Hẳn là vậy rồi!

Thiên Ninh không đợi bọn họ hoàn hồn, liền cất bếp lò và đan dược đi, chỉ để lại một viên Giao Hoan Đan.

Nàng nhìn về phía Long Hàn, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, ngữ khí dịu dàng ngọt ngào: “Long Hàn tiền bối, đến đây nào~~~”