Chương 45

“Tiểu Dương, ngươi cùng ta liên thủ dạy cho nha đầu đó một bài học! Nàng ta ở Văn Nhân gia nhiều lần bắt nạt ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?” Long Hàn cũng không phải kẻ ngốc, bản thân hắn ta không đối phó được Thiên Ninh, nên mới muốn kéo thêm người vào.

“Ngươi nghĩ lại xem Tuyết Nhi bị nàng ta bắt nạt đến mức nào? Tiểu Dương, ngươi là ca ca của Tuyết Nhi, hiện tại là cơ hội duy nhất để chúng ta thay Tuyết Nhi xả giận!”

Hắn ta không ngừng nhắc đến Văn Nhân Tuyết, thuộc tính liếʍ chó được thể hiện rõ ràng.

Nhưng Văn Nhân Dương không nghĩ như vậy, hắn thật sự có chút sợ Thiên Ninh…… Hắn vốn là kẻ đầu óc đơn giản, tính tình nóng nảy, nhưng hắn nhớ rất dai!

Từ sau khi xem qua hai quyển sách không thể miêu tả kia và cảm thấy hành vi của ca ca và muội muội là không đúng, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều…… Nhớ lại những lần ăn quả đắng ở chỗ Thiên Ninh, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một chân lý —— chỉ cần không chủ động trêu chọc lục muội muội, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp!

Tục ngữ nói, lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, nhưng câu này lại không có tác dụng với kẻ si tình.

Thấy hắn ta thật sự muốn ra tay với Thiên Ninh, Văn Nhân Dương sợ tới mức phải dùng khế ước chủ tớ để hạn chế hắn ta.

Ngay cả bản thân Văn Nhân Dương cũng không hiểu vì sao mình lại sợ Thiên Ninh đến vậy……

“Lục muội muội…… Tất cả đều là hiểu lầm…… Long Hàn có lẽ là bị ma khí ảnh hưởng, muội đừng để ý……” Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Ninh, Văn Nhân Dương vô thức lên tiếng giải thích.

Trong trường hợp bình thường, dưới sự hướng dẫn của dẫn long thạch, Văn Nhân gia sẽ kết khế ước bình đẳng với Long tộc. Nhưng nếu Long tộc tự nguyện lập khế ước với người của Văn Nhân gia, dẫn long thạch sẽ kết thành khế ước chủ tớ, đây là quy tắc đã có từ ngàn đời nay.

Bởi vì huyết mạch của Long tộc rất đặc thù, muốn kết khế ước với bọn họ là vô cùng khó khăn, ngay cả đệ tử của Ngự Thú Tông cũng không làm được.

Văn Nhân gia dựa vào dẫn long thạch mà không cần trả bất kỳ đại giới nào cũng có thể kết khế ước với Long tộc, có thể nói là chiếm được tiện nghi rất lớn.

“Tiểu Dương, sao ngươi có thể giúp nàng ta chứ! Ngươi quên ngươi đã nói chỉ có Tuyết Nhi mới là muội muội của ngươi sao? Nàng ta có xứng đáng làm muội muội của ngươi không?!” Long Hàn như bị phản bội, lớn giọng chất vấn.

Văn Nhân Dương: “……”

Hắn hận không thể khâu miệng Long Hàn lại!

“Lục muội muội!” Văn Nhân Dương thật sự bịt miệng Long Hàn lại, vội vàng giải thích: “Tất cả đều là lời bậy bạ của tứ ca lúc trước, muội đừng để ý!”

Thiên Ninh cũng không bất ngờ trước việc Long Hàn đột nhiên muốn gϊếŧ mình, trong đầu tên này từ trước đến nay chỉ có mỗi Văn Nhân Tuyết, điều khiến nàng bất ngờ là Văn Nhân Dương vậy mà lại lên tiếng bênh vực nàng?

Phải biết rằng, người tứ ca trên danh nghĩa này, từ khi nàng trở về Văn Nhân phủ đã không vừa mắt nàng, luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng.

Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi sao?

Nhưng hiện tại không phải lúc để tìm hiểu xem tại sao Văn Nhân Dương lại thay đổi thái độ, Thiên Ninh nhìn về phía Long Hàn, chỉ cảm thấy buồn cười: “Chưa bị dạy dỗ đủ à? Còn muốn gϊếŧ ta nữa sao?”

Long Hàn vẫn đang cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của khế ước chủ tớ, hoàn toàn không để ý đến lời Thiên Ninh nói.

Cho dù Văn Nhân Dương có ngăn cản hắn ta gϊếŧ Thiên Ninh thì sao? Giữa hắn ta và Văn Nhân Dương là quan hệ khế ước, Văn Nhân Dương sẽ không khoanh tay đứng nhìn Thiên Ninh ra tay với hắn ta đâu……

Thời Cầm Tâm thật sự cảm thấy ghê tởm tên Long tộc này!

Tiểu sư muội mới bao nhiêu tuổi? Có thể làm ra chuyện gì quá đáng chứ? Vậy mà hắn ta lại không biết xấu hổ, hai lần ra tay với tiểu sư muội!

Ngay cả Văn Nhân Dương cũng cảm thấy sát ý của Long Hàn đối với Thiên Ninh là không thể hiểu nổi, ngũ muội muội và lục muội muội cũng đâu phải kẻ thù không đội trời chung……

Thiên Ninh lại hiểu rõ loại người mắc bệnh si tình như Long Hàn này, trong lòng chỉ có một mình Văn Nhân Tuyết, nếu là trong tiểu thuyết thì tuyệt đối là nam chính được yêu thích, nhưng đặt vào thực tế thì…… vừa ngu ngốc vừa nhàm chán, lại còn khiến người khác khó chịu.