Chương 4

Thiên Ninh vừa về đến viện của mình liền cúi đầu xem thoại bản, đắm chìm trong câu chuyện cẩu huyết bên trong, hoàn toàn không để ý đến chuyện long trời lở đất bên ngoài.

Xem mệt nhọc liền qua ôm con mèo trắng lông xù đi ngủ, cho đến sáng sớm hôm sau, có nha hoàn gõ cửa, vào phòng tặng đồ.

"Lục tiểu thư, đây là đồ mà Tứ thiếu gia phân phó nô tỳ đưa tới cho người. Nói là một canh giờ nữa, phu nhân và Ngũ tiểu thư sẽ hồi phủ, bảo người sửa soạn cho tốt để đi nghênh đón." Nha hoàn vừa nói, bên ngoài đã có một đám người bê mấy cái rương lớn đi vào trong sân.

Thiên Ninh mắt nhắm mắt mở không để ý tới nha hoàn kia.

Tối hôm qua nàng xem thoại bản đến khuya, lúc này vẫn còn rất buồn ngủ, trở mình tiếp tục ngủ.

Lúc ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy thì trời đã gần trưa, Thiên Ninh bị đói đến mức tỉnh giấc.

Nàng lấy cá và linh mễ cho Tiểu Bạch và Pi Pi, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra bánh hành mà lão nhân kia làm cho nàng lót dạ, ăn xong liền bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, mở chiếc rương lớn mà nàng mang từ nhà đến.

Nếu Từ quản gia ở đây nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Bên trong rương chứa đủ loại đồ linh tinh, nhưng đều là phiên bản thu nhỏ, nào là bát đĩa, giường, bàn ghế, thoại bản, đồ trang trí... thậm chí cả cái cối xay đậu trước cửa nhà Thiên Ninh cũng được nhét vào trong đó!

Sợ nha đầu đổi chỗ ở sẽ ngủ không ngon, lão nhân kia chỉ thiếu nước bê cả cái nhà của Thiên Ninh đi theo mà thôi!

Thiên Ninh lấy một số đồ trang trí ra, những thứ nhỏ xíu kia vừa rời khỏi rương liền dần dần to lên, khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Chiếc rương này là một loại pháp khí, bất cứ thứ gì bỏ vào trong đều có thể thu nhỏ lại, có thể chứa vô số thứ, nhưng có một nhược điểm... đó là đồ đạc tuy đã nhỏ đi, nhưng trọng lượng lại không hề giảm bớt. Bên trong rương chứa đựng trọng lượng tương đương với một căn phòng, cho nên Thiên Ninh mới nói Từ quản gia không nhấc nổi.

Thiên Ninh sửa sang lại căn phòng thành căn phòng của nàng ở phàm giới.

Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, tâm trạng nàng rất tốt lấy ra một quyển thoại bản mới, tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện thú vị.

Còn mấy cái rương lớn trong sân kia, nàng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, sắp đến giờ ngọ, lại có nha hoàn đi vào giục giã: "Lục tiểu thư, sao người còn ở lì trong phòng vậy? Phu nhân và Ngũ tiểu thư, Tứ thiếu gia, còn có cả tiểu Thái tử Long tộc đang đợi người dùng bữa kìa."

Lúc này Thiên Ninh đang xem đến đoạn cao trào ngược tâm trong câu chuyện, luyến tiếc khép thoại bản lại, định bụng ăn cơm xong sẽ quay lại xem tiếp.

"Ta biết rồi, đi thôi."

Nha hoàn lại không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào chiếc váy dài màu xanh lá cây điểm xuyết vài mảnh vá trên người nàng: "Người cứ mặc như vậy đi gặp phu nhân là không hợp lễ nghi."

Nha hoàn vừa nói vừa sai những nha hoàn khác mở mấy cái rương lớn trong sân ra, bên trong chứa đầy quần áo trang sức, độ xa hoa đắt đỏ là thứ mà người thường không dám mơ tưởng: "Tứ thiếu gia nói, mười mấy năm qua người ở bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực, bây giờ đã trở về gia tộc, tuyệt đối không thể để mất mặt mũi của Văn Nhân gia. Văn Nhân gia sẽ không keo kiệt mấy thứ tầm thường này, người cần gì thì cứ việc chọn."

Ban đầu Thiên Ninh không định để ý đến nha hoàn lắm lời này, nhưng sau khi mấy cái rương lớn kia được mở ra, bên trong đều là hơi thở của người khác đã từng sử dụng.

Lần này, Thiên Ninh không thể không trì hoãn thời gian xem thoại bản.

"Ngươi nói những thứ này đều là cho ta sao?"

"Đúng vậy. Mời người vào trong phòng sửa soạn lại dung nhan một chút."

Thiên Ninh quả nhiên quay vào phòng, nhưng lại không lấy bất cứ thứ gì.

Điều này khiến nha hoàn kia có chút bất mãn, đây đều là những thứ giàu sang phú quý mà người khác cầu còn không được, vị Lục tiểu thư này lại còn muốn giở trò gì đây? Sáng sớm nay không đi nghênh đón phu nhân và Ngũ tiểu thư đã là không hợp lễ nghi, phu nhân cũng không trách tội, bây giờ còn cố ý kéo dài thời gian...

Lúc Thiên Ninh từ trong phòng đi ra, trên đầu đã nhiều thêm một con chim sẻ.

"Lục tiểu thư rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy? Sắp đến giờ cơm rồi, sao có thể để phu nhân và Ngũ tiểu thư đợi người chứ?"

Thiên Ninh không thèm nhìn nha hoàn kia lấy một cái: "Pi Pi, đốt hết đống đồ vật chướng mắt này cho ta."

Nàng chỉ từng cái rương một, đám nha hoàn còn chưa kịp phản ứng, con chim sẻ nhỏ bé kia đã vỗ cánh bay lên trên rương, trong miệng phun ra từng ngọn lửa nhỏ.

Nhìn ngọn lửa kia có vẻ như chỉ cần gió thổi qua là có thể tắt, nhưng ngay khi chạm vào rương, giống như đê vỡ, ngọn lửa hung dữ lập tức bùng cháy dữ dội trong sân!

"A a a — Cháy rồi!"

"Nhanh... Nhanh dập lửa!"

Đám nha hoàn hỗn loạn thành một đoàn, Thiên Ninh kéo một tiểu nha hoàn thật thà đang đứng ngây người ra, suýt chút nữa đã bị tia lửa bắn trúng hỏi: "Ăn cơm ở đâu? Ngươi dẫn ta đi."

"Lục... Lục tiểu thư... Lửa..."

Tiểu nha hoàn luống cuống tay chân, nàng ta không hiểu đã đến nước này rồi, tại sao Lục tiểu thư còn có thể bình tĩnh hỏi ăn cơm ở đâu?

"Không phải còn có bọn họ đang bận rộn sao?"

Thiên Ninh lấy ra một ít linh mễ làm phần thưởng, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Pi Pi dặn dò: "Lát nữa đốt xong nhớ thu lửa lại đấy."

Chim sẻ ngẩng đầu lên, kêu chϊếp chϊếp đáp lại.

Tiểu nha hoàn không hiểu sao lại cảm thấy từ trên người con chim sẻ kia nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo, như đang muốn được khen ngợi?

Trong ánh lửa, không ít hạ nhân xách theo thùng nước vội vàng chạy đến sân dập lửa, chỉ có hai bóng người đi ngược chiều ánh sáng, nhưng cho dù có hắt bao nhiêu nước vào, thì ngọn lửa kia cũng không có dấu hiệu yếu đi.

Tiểu nha hoàn dẫn Thiên Ninh đến thiện phòng, giọng nói run run: “Phu, phu nhân… Lục tiểu thư đến rồi…”