Chương 36

Từ trước đến nay, Cừu Hưu luôn là người ngươi nói hắn một câu, hắn liền phải hồi ngươi mười câu!

Nhưng Hách Liên Bác Đạt vừa nhắc đến người biểu ca đáng thương, Cừu Hưu hiếm khi không nhắm vào Thời Cầm Tâm nữa: "Được rồi, ta biết rồi. Bọn họ sao có thể tranh giành với chúng ta, nhiều người như vậy cơ mà, đi nhanh thôi!"

Đám người Đan Đỉnh Tông nhanh chóng bước đi, bỏ xa Thiên Ninh và Thời Cầm Tâm.

"Tam sư tỷ, hay là chúng ta cũng đi nhanh lên?"

Thiên Ninh nhớ rõ đại sư huynh từng nói, sí diễm quả cực kỳ hiếm thấy, trăm năm mới kết một quả.

"Không vội, sí diễm quả còn lâu mới chín." Thời Cầm Tâm nhìn về phía ngọn núi lửa: "Tiểu sư muội, chúng ta đi thu thập linh thực cho nhiệm vụ trước đã."

Thiên Ninh đáp "Vâng", hai người thong thả bước đi, không vội vàng đuổi theo đám người Đan Đỉnh Tông nữa.

Nhiệm vụ Thiên Ninh nhận được không ít, linh thực trong bí cảnh này lại nhiều loại, hai người bận rộn cả buổi trưa cũng thu hoạch được kha khá, cơ bản đã tìm đủ linh thực cần dùng cho nhiệm vụ.

Thời Cầm Tâm sợ tiểu sư muội mệt, bèn đi bắt một con yêu thú về nướng, lúc quay lại thấy tiểu sư muội đang nhanh nhẹn đào linh thực, nàng ấy không khỏi lên tiếng: "Tiểu sư muội, muội rất am hiểu xử lý linh thực nhỉ?"

Động tác này còn thuần thục hơn cả nàng ấy- một đan tu.

Thiên Ninh gật đầu: "Muội cũng biết chút ít về luyện đan."

"Tam sư tỷ, tỷ bắt yêu thú ở đâu vậy?"

Linh thực trong bí cảnh này thì nhiều vô số kể, nhưng yêu thú lại gần như không thấy bóng dáng, dọc đường đi bọn họ cũng chỉ gặp được một con.

"Dùng cái này dụ ra," Thời Cầm Tâm lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ đưa cho nàng: "Đây là giao hoan đan dành cho yêu thú, nghiền nát rắc ra một ít, mùi hương bay ra sẽ thu hút yêu thú đực ở gần đó, cho yêu thú cái ăn cũng có tác dụng tương tự, nhưng loại ta luyện chỉ có thể thu hút yêu thú cấp thấp."

Nàng ấy chỉ là một đan tu nửa vời, hiện tại chỉ có thể luyện chế loại đan dược cấp thấp mà người khác chê cười này.

Thiên Ninh hứng thú hỏi: "Tam sư tỷ, tỷ có đan phương không?"

"Có, ta cho muội."

Chỉ chốc lát sau, Thiên Ninh đã có được đan phương, nàng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu...

Nàng thật sự biết luyện đan, nhưng đan phương mà lão nhân kia đưa đều rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến loại đan dược như giao hoan đan.

"Chỉ là đan phương cấp thấp thôi, tiểu sư muội muốn học thì rất dễ dàng." Thời Cầm Tâm nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, không khỏi bật cười.

Thiên Ninh cầm đan phương không buông tay: "Muội đang nghĩ, nếu đổi nguyên liệu chính là dịch thể của yêu thú cấp thấp trong này thành yêu thú cao giai, lại thay mấy loại linh thực cấp thấp này bằng linh thực cao giai tương ứng, có thể cải tiến thành giao hoan đan hấp dẫn yêu thú cao giai hay không?"

Cải tiến đan dược không phải chuyện dễ dàng, giống như sửa chữa phù vậy, mỗi một bước đều là kết quả của vô số lần thất bại của các bậc tiền bối.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thời Cầm Tâm cũng không muốn dập tắt lòng tự tin của tiểu sư muội.

Nàng ấy dùng dao nhỏ cắt thịt yêu thú đã nướng chín thành từng miếng vuông vức, vừa vặn cho tiểu sư muội ăn một miếng một lần, cắt xong hai đĩa, Thời Cầm Tâm gọi Thiên Ninh lại ăn.

"Tới đây!"

Thiên Ninh cất đan phương đi, nhận lấy đĩa thức ăn từ tay Thời Cầm Tâm.

Ngay khi tay nàng sắp chạm vào đĩa thức ăn, nàng bỗng nhiên dừng lại, Thời Cầm Tâm cũng đồng thời phát hiện ra điều bất thường, nàng ấy nhanh tay ném đĩa thức ăn về phía hắc y nhân cầm đao sắc bén đang đứng sau Thiên Ninh.

"Ngươi là ai?!"

Người trước mắt mặc đồ đen từ đầu đến chân, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín mít, rõ ràng là đến đây với ý đồ xấu.

Đối phương hoàn toàn không để ý đến Thời Cầm Tâm, uy áp thuộc về Nguyên Anh kỳ ập đến, khiến Thời Cầm Tâm vốn định nhân cơ hội này lấy độc dược ra, bảo vệ tiểu sư muội cũng trở nên khó khăn.

Hắc y nhân ra tay nhanh chóng, vung đao chém về phía Thiên Ninh, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Hắn muốn lấy mạng nàng!

Hắn đã âm thầm quan sát từ lâu, lần này Thiên Ninh ra khỏi Vạn Kiếm Tông không mang theo con mèo trắng kia.

Không có thần thú bảo vệ, đây chính là cơ hội tốt nhất để ra tay!

Hắc y nhân lạnh lùng, kɧoáı ©ảʍ sắp được báo thù khiến hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi hoặc phẫn nộ trên mặt thiếu nữ để thỏa mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái trong lòng... nhưng lại không có.

Tiểu nha đầu thoạt nhìn yếu đuối mong manh, có thể bóp chết bất cứ lúc nào kia lại đứng im tại chỗ, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn hắn đánh úp về phía mình, chỉ khẽ nhếch môi, thốt ra mấy chữ: "Long Hàn, ngươi muốn gϊếŧ ta."

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Sao có thể?

Đồng tử Long Hàn co rút, không thể tin được lớp ngụy trang của mình lại bị nhìn thấu trong nháy mắt!

Dù trong lòng hoảng sợ, nhưng động tác trên tay hắn không hề dừng lại!

Chính con nha đầu chết tiệt này đã vạch trần tình cảm mà hắn cố gắng che giấu với Tuyết Nhi, khiến hắn bị Long Dạ xa lánh, khiến Tuyết Nhi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn... Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!

Lưỡi dao của Long Hàn đâm thẳng vào tim Thiên Ninh!

Nhưng cảnh tượng máu chảy đầm đìa mà hắn dự đoán lại không xảy ra, ngược lại, thanh đao trung giai pháp khí trên tay hắn như va phải thứ gì đó cực kỳ cứng rắn, mũi đao vỡ tan tành trong tích tắc!

???

Ngay cả Long Hàn cũng ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Rõ ràng đối phương đang mặc bộ đồ bình thường lúc quay về phủ ngày hôm đó, sao có thể... phá hủy trung giai pháp khí của hắn!

Chẳng lẽ...

Long Hàn vốn là kẻ âm hiểm, đi một bước tính trăm bước, giờ phút này không khỏi suy nghĩ lung tung.

Chẳng lẽ thứ mà các vị trưởng lão long tộc đưa cho nàng hôm đó có bảo vật phòng ngự, Long Vương vì bảo vệ quả trứng chết tiệt kia, vậy mà lại cho nàng thứ tốt như vậy!

"Này." Giọng nói của Thiên Ninh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của hắn.

Long Hàn: ?

Thiên Ninh giật mạnh tấm vải đen che mặt hắn xuống, sau đó là một trận mưa đấm như vũ bão...

Lần này Thiên Ninh không hề kiềm chế lực đạo, ra sức đánh lên người hắn, dù sao da thịt Long tộc dày như vậy, đánh không chết được.

"..."

Lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, Thời Cầm Tâm lặng lẽ dời mắt.

Tiểu sư muội của nàng ấy... kỳ thật là thể tu đi?