Chương 33

Lưu ảnh thạch đã ghi lại toàn bộ lời nói của Cừu Hưu.

Có được kết quả như ý muốn, Thiên Ninh liền không vây Cừu Hưu nữa, nàng giải trừ cấm chế phù trên cửa, mặc kệ Cừu Hưu bước ra ngoài với dáng vẻ loạng choạng, tinh thần hoảng hốt...

"Cừu sư huynh! Huynh không sao chứ!"

Cừu Hưu vừa ra khỏi phòng, đám người Đan Đỉnh Tông lập tức vây quanh hắn.

Căn phòng này không biết bị đặt cấm chế gì mà kỳ quái như vậy, vừa rồi bọn họ dùng hết mọi cách cũng không vào được, ngay cả việc mời Hách Liên sư huynh đến cũng vô dụng.

Vậy mà Cừu Hưu lại có thể tự mình đi ra!

Đám người Đan Đỉnh Tông vội vàng kiểm tra, phát hiện trên người Cừu Hưu không có vết thương nào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao, không sao là tốt rồi, Cừu sư huynh không sao là tốt rồi!"

Bọn họ không hề biết, hiện tại toàn thân Cừu Hưu đều đau nhức, thậm chí âm thanh xương cốt gãy vụn vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn chỉ cảm thấy tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, ngây ngốc nhìn các sư đệ đang vây quanh mình.

Hắn... đã sống sót trở ra?

Hắn vậy mà có thể sống sót trở ra từ tay nha đầu hung tàn kia!

Vừa mừng vừa tủi, Cừu Hưu nghe thấy một sư đệ bên cạnh lên tiếng: "Cừu sư huynh, huynh yên tâm, chúng ta đã mời Hách Liên sư huynh đến rồi! Có Hách Liên sư huynh ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì huynh đâu!"

Cừu Hưu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hách Liên Bác Đạt - thủ tịch đại đệ tử của chưởng môn Đan Đỉnh Tông.

Trước đây, Cừu Hưu và Hách Liên Bác Đạt luôn bất hòa, có thể coi là đối thủ một mất một còn.

Hách Liên Bác Đạt là thiên tài đến từ một trong tám đại gia tộc, nhờ vào thiên phú luyện đan xuất chúng mà được chưởng môn thu làm đồ đệ thân truyền, hắn công bằng chính trực, được các vị trưởng lão yêu mến; còn Cừu Hưu là thân tử (nhi tử) của chưởng môn, tư chất bình thường, không những bị phụ thân ghét bỏ, mà còn thường xuyên bị đem ra so sánh với Hách Liên Bác Đạt.

Vì vậy, Cừu Hưu cực kỳ chán ghét tên tiểu nhân Hách Liên Bác Đạt này, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.

Nhưng lúc này... Cừu Hưu chưa bao giờ mong chờ Hách Liên Bác Đạt đến như vậy!

"Hách Liên sư huynh!!"

Cừu Hưu kích động như nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, hắn lao đến túm chặt lấy góc áo Hách Liên Bác Đạt, gào khóc thảm thiết: "Hách Liên sư huynh!! Huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho ta!"

Nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Cừu Hưu, đám đệ tử đều ngơ ngác: "???"

Cái này... bị ủy khuất lớn đến mức nào vậy?

Ngoài đám người Đan Đỉnh Tông, các đệ tử tông môn khác đến xem náo nhiệt cũng chưa giải tán.

Ai mà không thích xem kịch hay chứ? Bọn họ vừa rồi còn tưởng rằng người của Vạn Kiếm Tông sẽ gϊếŧ chết Cừu Hưu trong đó! Ai ngờ hắn ta lại bình an vô sự đi ra, không chỉ vậy, làn da trên mặt và tay Cừu Hưu còn bóng loáng hơn trước? Ngoại trừ vẻ mặt hơi tiều tụy ra, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta đã trải qua chuyện gì.

Vậy mà nhìn xem, hắn ta hận không thể quỳ xuống cầu xin Hách Liên sư huynh đòi lại công bằng, chẳng lẽ người của Vạn Kiếm Tông đã hạ độc gì đó lên người Cừu Hưu?

Hách Liên Bác Đạt từ trước đến nay không có ấn tượng tốt với tên sư đệ ỷ vào thân phận là nhi tử chưởng môn mà ngang ngược càn rỡ này, hắn biết rõ những chuyện xấu xa mà đối phương làm sau lưng, chỉ là nể mặt sư phụ nên không vạch trần mà thôi.

Hắn không ngờ có một ngày Cừu Hưu lại cầu xin mình giúp đỡ...

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chờ đợi Cừu Hưu lên tiếng.

Cừu Hưu cũng không để mọi người thất vọng, hắn kể lại chuyện Thiên Ninh đánh mình ra sao, đánh gãy tay chân hắn như thế nào, sau đó lấy ra một chậu cực phẩm trị liệu đan, liên tục lặp đi lặp lại quá trình đánh đập và cho uống thuốc.

Hắn kể rất sinh động, khoa tay múa chân, diễn tả lại dáng vẻ hung tàn của Thiên Ninh khi đánh mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Ai ngờ... Mọi người càng nghe, ánh mắt nhìn hắn càng giống như đang nhìn kẻ ngốc!

Một chậu cực phẩm trị liệu đan?

???

Ngay cả đám người Đan Đỉnh Tông nghe xong cũng cảm thấy hoang đường.

Nhà ai lại dùng chậu để đựng cực phẩm trị liệu đan?

Hơn nữa, cho dù là người giàu nhất Đan Đỉnh Tông cũng sẽ không lãng phí cực phẩm đan như vậy, đánh người ta bị thương rồi lại chữa trị sao?

Nhưng Cừu Hưu dường như không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn chỉ thẳng vào Thiên Ninh, muốn đòi lại công bằng cho bản thân: "Chính là ả ta! Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như vậy, đánh ta đến biến dạng!"

"..."

Không phải chứ... Cừu sư huynh, huynh có muốn nghe lại những gì mình vừa nói không?

Mọi người nhìn về phía Thiên Ninh, chỉ thấy tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt trong veo vô tội, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu Cừu Hưu đang nói gì.

Vị sư muội này trông có vẻ vô hại, chỉ là sức lực hơi lớn một chút, sao Cừu sư huynh có thể nói một cô nương như vậy chứ?

Có nữ tu thầm nghĩ.

Thấy mọi người im lặng quá lâu, Cừu Hưu cảm thấy có gì đó không đúng: "Mọi người ngây ra đó làm gì? Ả ta đánh ta đến biến dạng, còn nhét cực phẩm trị liệu đan vào miệng ta! Hách Liên Bác Đạt, ngươi mau gϊếŧ ả ta đi! Ta muốn ả ta phải trả giá!"

"Phụt"

Đúng lúc mọi người không biết phải làm sao với Cừu Hưu, thì một tiếng cười khẽ vang lên.

"Ngươi cười cái gì?!" Cừu Hưu trừng mắt nhìn.

"Vị sư huynh này đang nói mê sảng gì vậy? Ta và tam sư tỷ chỉ là muốn hỏi rõ nguyên nhân vì sao hôm nay huynh lại hãm hại chúng ta, huynh lại muốn đổ oan cho chúng ta ra tay đánh huynh? Tai bay vạ gió như vậy, chúng ta không gánh nổi đâu."

"Sư huynh, huynh nhìn xem, tay chân huynh lành lặn, đi đứng bình thường, chỗ nào giống như bị đánh? Tin rằng vừa rồi các vị sư huynh Đan Đỉnh Tông cũng đã kiểm tra tình trạng của huynh rồi, nếu thật sự có vấn đề thì đã sớm đứng ra đòi lại công bằng cho huynh rồi."

Thiên Ninh thao thao bất tuyệt, khiến Thời Cầm Tâm đứng bên cạnh cũng phải ngẩn người.

Nàng cười hỏi ngược lại: "Nói thật, ta thật sự không hiểu nổi, vì sao vị sư huynh này lại cố chấp bôi nhọ chúng ta như vậy? Huynh bôi nhọ tam sư tỷ của ta còn chưa đủ, còn muốn diễn một màn kịch như vậy để vu oan cho ta?"

"Chẳng lẽ... Là vì ta và tam sư tỷ chỉ là hai nữ nhân yếu đuối, ra ngoài một mình nên dễ bị bắt nạt sao?"

"Ngươi nói bậy!" Cừu Hưu tức giận đến mức muốn chết, hắn cố gắng giải thích: "Ta đã nói rồi, là ngươi cho ta uống rất nhiều cực phẩm trị liệu đan, chữa khỏi vết thương cho ta!"

"Cừu sư huynh..." Ngay cả đệ tử Đan Đỉnh Tông cũng không nhịn được nữa: "Huynh như vậy có phải là quá đáng rồi không..."

Chưa nói đến việc Cừu sư huynh nói dối quá giả, cũng không thèm bàn bạc trước với bọn họ, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy mà dám trợn mắt nói dối, hắn không thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn họ đều không tốt sao?

Dù thế nào cũng không thể bắt nạt một cô nương như vậy chứ!