Chương 2

"Lục tiểu thư, để lão nô giúp người xách hành lý." Từ quản gia khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra: "Còn chim sẻ và mèo, người phải đến từ đường thử Dẫn Long Thạch trước, mang theo những thứ này không tiện."

"Không cần, ngươi không xách nổi đâu."

Thiên Ninh chỉ liếc nhìn thân thể đối phương, trong lòng đã có đáp án.

"Lục tiểu thư không biết sao, phàm giới không thể so với Tu chân giới, lão nô là tu sĩ Trúc Cơ kỳ."

"Đại trưởng lão và trưởng lão Long tộc đã chờ đợi ở từ đường từ sớm, gia chủ đặc biệt phân phó để người đến thử Dẫn Long Thạch, Lục tiểu thư vừa mới hồi phủ, đừng để hai vị trưởng lão phải chờ đợi..."

Nói xong, quản gia liền định đưa tay nhấc chiếc rương lên.

Con cháu của gia tộc tu tiên coi trọng huyết thống và thiên phú, Lục tiểu thư này đã lưu lạc bên ngoài bấy lâu, cho dù có được đón về thì cũng đã sớm mất đi sự yêu thương của gia chủ và phu nhân, bởi vậy điều quan trọng nhất chính là thiên phú.

Chỉ có thiên phú mới có thể quyết định địa vị của nàng ta ở cái gia tộc này!

Bởi vậy, gia chủ mới phân phó, việc đầu tiên sau khi Lục tiểu thư trở về chính là đến từ đường, sau đó còn có khảo hạch của tông môn...

Ngày đầu tiên trở về Văn Nhân gia, Thiên Ninh cũng chẳng muốn tỏ ra yếu thế, để mặc người khác bắt nạt.

Nàng buông tay, mặc cho quản gia dùng hết sức bình sinh, chiếc rương vẫn bất động. Mèo trắng nằm bên trên thấy vậy, tốt bụng nhảy xuống, giúp hắn giảm bớt trọng lượng, nhưng chiếc rương vẫn không hề nhúc nhích.

Thiên Ninh cười khẩy: "Thì ra đây chính là thực lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi."

"Này, này..."

Đối diện với ánh mắt của thiếu nữ, mặt quản gia đỏ bừng, hắn có thể cảm nhận được sự châm chọc trong đó.

Rõ ràng một tiểu nha đầu gầy yếu như vậy cũng có thể nhấc lên được, vậy mà hắn đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại không làm nổi?!

"Lục tiểu thư... Vậy thì để đồ đạc ở đây, người mau đến từ đường đi..."

"Đến viện nghỉ ngơi trước đã, thu xếp ổn thỏa xong ta sẽ tự mình đến từ đường."

"Đây là gia chủ phân phó... huống chi việc thử Dẫn Long Thạch cũng là vì muốn tốt cho Lục tiểu thư..."

Thiên Ninh lạnh lùng nhìn hắn, không chút nhượng bộ: "Nếu đã biết không thể chậm trễ, lúc nãy ngươi còn dài dòng làm gì? Cứ một mực nói Tu chân giới thế này thế kia, ta còn tưởng sẽ khác biệt lắm, không ngờ cũng có những kẻ đạo đức giả như ở phàm giới."

"Ta không biết quy củ nơi này, nhưng hôm nay nếu không thu xếp ổn thỏa cho ta, ta sẽ không đi đâu cả. Ta muốn xem, một tên hạ nhân vô dụng như ngươi và ta, ai mới là người chịu thiệt thòi?"

Lời nói của thiếu nữ như một cái tát giáng thẳng vào mặt Từ quản gia, khiến sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Cuối cùng, hắn đành phải cúi đầu dẫn đường đến viện dành cho nàng.

Thiên Ninh ung dung xách theo rương bước vào chỗ ở mới, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai tiểu bảo bối của mình, nàng mới theo chân quản gia đến từ đường.

Trên đường đi, nàng nhận được không ít ánh mắt dò xét, cùng với những lời bàn tán xì xào của đám hạ nhân.

Thiên Ninh làm như không nghe thấy, cũng chẳng thèm để tâm. Nàng trở về Văn Nhân gia không phải vì muốn nhận lấy tình thương của phụ mẫu, cũng không phải muốn tranh giành bất cứ thứ gì với Văn Nhân Tuyết. Nếu không phải lão nhân kia cố chấp, muốn nàng đến Tiên giới để "trợ giúp thiên địa thái bình", thì Thiên Ninh đã sớm an phận sống cuộc sống giản dị ở nông thôn rồi.

"Lũ vô dụng! Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa? Làm lỡ việc lớn của ta quay về Long cung, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"

Trong từ đường, một nam tử tóc đỏ anh tuấn đang nổi cơn thịnh nộ, hiển nhiên là đã đợi đến mất kiên nhẫn: "Nếu là tiểu thư Tuyết Nhi thì còn được, dù sao cũng là người được tiểu Thái tử điện hạ coi trọng. Còn con nha đầu phàm phu tục tử kia thì tính là cái gì?!"

Bên cạnh, một lão giả tóc bạc đang cười làm lành, không ngừng xu nịnh.

"Trưởng lão, Lục tiểu thư đã đến."

Quản gia run rẩy quỳ sụp xuống trước cửa từ đường, uy áp khủng bố bên trong khiến hắn, một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, không dám bước vào.

"Được rồi, cho nàng ta vào đây! Ngươi lui xuống." Cuối cùng cũng đợi được người, Đại trưởng lão vội vàng nói.

"Vâng."

Quản gia đứng dậy, liếc nhìn Thiên Ninh đầy ẩn ý, vị Viêm trưởng lão Long tộc này nổi tiếng là nóng nảy, với bầu không khí ngột ngạt bên trong, e là tiểu nha đầu kia sẽ bị dọa đến mức hồn vía lên mây!

Hắn nghĩ vậy, lại thấy Thiên Ninh thản nhiên bước vào từ đường, từng bước đi vô cùng vững vàng, thậm chí đôi mắt còn ánh lên tia chờ mong, hưng phấn...

Hoàn toàn không có chút sợ hãi nào!

Từ quản gia: "???"

"Ngươi là Hỏa Long."

Thiên Ninh nhìn chằm chằm vị trưởng lão Long tộc, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

Long thuộc Thủy, Phượng thuộc Hỏa.

Hỏa Long cũng giống như Băng Phượng đều là cực kỳ hiếm thấy, không phải nói thiên phú của bọn họ mạnh hơn, mà bởi vì thuộc tính tương khắc, Hỏa Long, Băng Phượng càng khó tu luyện, giống như sư tử trắng cực kỳ hiếm có trên thảo nguyên, sinh tồn vô cùng gian nan, tu vi cũng chắc chắn sẽ không cao.

Thế nhưng, Hỏa Long lại là những sinh vật cực kỳ quý hiếm. Nhìn thấy Viêm trưởng lão, Thiên Ninh liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nàng rất muốn được nuôi dưỡng một con Hỏa Long độc nhất vô nhị như thế!

Viêm trưởng lão bị ánh mắt nóng rực của nàng dọa cho hoảng hốt, sau khi định thần lại, ho khan hai tiếng, có chút không muốn so đo với tiểu bối ngốc nghếch này:

"Khụ khụ... Nhãn lực của ngươi cũng không tệ."

Trước đó nghe người của Văn Nhân gia phái đến phàm giới bẩm báo, còn tưởng nha đầu hoang dã được đưa về là kẻ tâm cơ thâm trầm, bây giờ tận mắt nhìn thấy, ờ... luôn cảm thấy có loại ngốc ngốc đáng yêu.

Hơn nữa ánh mắt nhìn hắn ta như muốn chiếm hữu kia là sao?

Thật sự chỉ thiếu nước viết chữ thích lên mặt!

"Tiểu nha đầu ngươi đừng có mà mơ tưởng hão huyền đến bổn trưởng lão." Viêm trưởng lão không nhịn được nói: "Cữu cữu của tam thẩm biểu tỷ của ta từng lấy công chúa Long tộc, trong người ta còn mang theo một tia huyết thống của hoàng tộc đấy!"

Thiên Ninh: "..."

Loại thân thích xa tận tám đời này, có gì đáng để kiêu ngạo sao?