Khoảnh khắc linh lực màu xanh nhạt tiến vào ngọc bội, đại diện cho việc nàng đã chính thức thuộc về môn phái Thanh Vân Tông, chỉ còn thiếu lễ bái sư, ghi danh đệ tử, cùng một loạt các bước như phát y phục đệ tử.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Lục Tử Câm bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhe răng lộ ra hai chiếc răng nanh, lông mày cong cong, "Đi thôi, tiểu sư muội của ta."
Dư Sương Sương bị mỹ sắc trước mắt mê hoặc, cũng không còn để ý nhiều như vậy nữa.
Được rồi, nàng thừa nhận, nàng chính là một kẻ si mê nhan sắc.
Hai người sóng vai đi ra khỏi thành, bị một giọng nói hùng hậu phía sau gọi gi.
"Dư Sương Sương!"
"Mày còn dám chạy đi đâu?"
Dư Sương Sương quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang trừng mắt nhìn nàng với vẻ mặt giận dữ, phía sau còn có mấy tên gia đinh đi theo.
Người này chính là cha trên danh nghĩa của nàng, Dư Quảng Nghĩa.
"Làm gì?" Dư Sương Sương thản nhiên nói, "Ông là ai, ta không quen biết ông."
Dư Quảng Nghĩa không ngờ, đứa con gái phế vật luôn ngoan ngoãn nghe lời lại dám cãi lại ông ta, nhất thời tức giận đến mức phồng mang trợn má, "Mày suýt chút nữa đã phá hỏng lễ bái sư của tỷ tỷ mày! Bây giờ mày muốn theo thằng ba trợn này đi đâu?"
Ba chữ "thằng ba trợn" khiến cho Lục Tử Câm nhíu mày.
Hơn nữa, trước đó đã hóng được chút chuyện, biết được tiểu sư muội mới nhận này, trên thực tế là một người đáng thương không được cha mẹ yêu thương, di vật của mẹ ruột cũng bị cướp mất, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn che chở.
Liền hướng về phía Dư Quảng Nghĩa mà mắng xối xả, "Này, lão già thối, nói chuyện đừng có quá đáng, nếu không phải nể mặt ngươông trưởng bối, ta nhất định phải dạy cho ông biết thế nào là lễ độ!"
Sắc mặt Dư Quảng Nghĩa lúc xanh lúc trắng, "Thằng nhóc con, vậy mà cũng dám nói chuyện với ta như thế."
Lúc này Dư Sương Sương ghé sát vào tai Lục Tử Câm.
Nhỏ giọng nói, "Sư huynh, chúng ta mau chạy thôi."
"Lão già kia là Kim Đan kỳ, chúng ta đánh không lại đâu."
Lục Tử Câm quay đầu lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Sư muội..."
"Hả?"
"Muội có biết, trong Tu Tiên giới, mọi người đều dùng truyền âm để nói chuyện không, nếu không dù muội nói nhỏ ông ta cũng sẽ nghe thấy."
"Ồ, ra vậy." Dư Sương Sương bừng tỉnh đại ngộ.
Đột nhiên giơ tay chỉ lên không trung, "Dư Uyển Thanh? Sao tỷ lại quay lại đây?"
Nói xong, thừa dịp Dư Quảng Nghĩa quay đầu lại nhìn, liền kéo Lục Tử Câm chạy ra khỏi thành...
Ai ngờ... căn bản là kéo không nổi.
Lục Tử Câm đứng ngây người tại chỗ, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm trên không trung, "Đâu?"
Dư Sương Sương "..." Mệt mỏi quá, hủy diệt hết đi.
Dư Quảng Nghĩa rất nhanh đã nhận ra mình bị lừa, "Con nhóc thối, đừng có giở trò với lão tử! Lão tử nuôi mày lớn như vậy không phải để cho mày ăn không ngồi rồi! Bây giờ tỷ tỷ của mày đã bái nhập tông môn, tiền đồ vô lượng, mày cũng nên tính toán cho bản thân đi!"
"Tính toán gì?" Dư Sương Sương có một dự cảm chẳng lành.
"Nhà đã sắp xếp cho mày một mối hôn sự, là nhà họ Vương ở phía đông thành, hai nhà chúng ta cũng coi như là thông gia từ đời trước, nhà bọn họ nhiều đời kinh doanh, gả qua đó cũng không thiệt thòi cho mày."
Nghe vậy, Dư Sương Sương bĩu môi, "Biết ngay là ông không có ý tốt gì mà."
"Nhà họ Vương ở phía đông thành chẳng phải chỉ có một đứa con trai thôi sao? Hơn nữa còn là kẻ què chân, xấu xí như con cóc ghẻ, cả con phố đều biết hắn ta thích trêu chọc các cô nương, bản thân hắn ta còn bệnh tật, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
Dư Quảng Nghĩa không cảm thấy có gì không ổn, "Vậy chẳng phải càng tốt sao? Mày gả qua đó chính là thiếu phu nhân, tranh thủ lúc hắn ta còn sống mà sinh cho hắn ta một đứa con trai, sau này tiền tài của nhà họ Vương đều là của mày!"
"Mối hôn sự này là do mẫu thân mày cầu xin cho mày, với điều kiện của mày, có thể gả qua đó là tốt lắm rồi! Sính lễ nhà bọn họ cho cũng không ít, con nhóc này đừng có mà không biết điều!"
"Ngu ngốc." Dư Sương Sương nghe không nổi nữa.
Hóa ra là nhắm vào sính lễ!
"Bà ta thấy tốt, vậy thì để bà ta gả qua đó đi? Hoặc là hai người cùng gả qua đó, mua một tặng một chẳng phải được sao?"
Sắc mặt Dư Quảng Nghĩa hoàn toàn sa sầm, ra lệnh cho mấy tên gia đinh phía sau bắt lấy Dư Sương Sương, dù có trói cũng phải trói về.
Trong lòng Dư Sương Sương hoảng sợ.
Tuy rằng Dư Quảng Nghĩa đã lớn tuổi, nhưng dù sao ông ta cũng là tu vi Kim Đan kỳ, không phải dạng vừa đâu!
Đang định lùi về phía sau, thì nàng bị ai đó đỡ lấy.
Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tử Câm, hắn mỉm cười với nàng, ra hiệu cho nàng yên tâm, sau đó rút trường kiếm ra, "Yên tâm đi tiểu sư muội, sư huynh sẽ không để muội bị bắt về đâu."
Dư Sương Sương nắm chặt lấy tay áo của hắn.
Sư huynh...
Chúng ta không chống đỡ nổi đâu, chạy trốn quan trọng hơn!
Dư Quảng Nghĩa hiển nhiên cũng không để thiếu niên trước mặt vào mắt.
Nhưng mà cái tát vào mặt đến quá nhanh, ông ta chỉ trong nháy mắt đã bị đánh ngã xuống đất, mũi bị gãy, mấy tên gia đinh còn lại nằm la liệt trên đất kêu la thảm thiết.
Lục Tử Câm xoay người, tra trường kiếm vào vỏ.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Dư Sương Sương, hắn cười cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, "À đúng rồi, quên chưa nói, ta cũng là Kim Đan kỳ. Chỉ là Kim Đan kỳ cấp cao, so với lão già kia chỉ cao hơn một chút thôi."
Tuy rằng chỉ là cao hơn một chút, nhưng đối với đẳng cấp của tu sĩ, mỗi một chút chênh lệch đều giống như một rãnh trời khó có thể vượt qua.
Lúc này, Dư Sương Sương càng thêm khao khát được bái nhập tông môn.
Sư huynh lợi hại như vậy, sư phụ còn ghê gớm đến mức nào nữa?
Vậy chẳng phải muốn sống an nhàn cũng dễ như trở bàn tay sao?
Thanh Vân Tông nằm trên lưng chừng núi, cách cổng thành một khoảng.
Lục Tử Câm muốn ngự kiếm phi hành, nhưng Dư Sương Sương lại đặc biệt sợ độ cao, đứng trên kiếm không giữ được thăng bằng, loạng choạng ngã trái ngã phải, bám chặt lấy tay áo của hắn mà hét lên, mặt mũi trắng bệch.
Hai người đành phải đi bộ lên núi.
Lúc đến nơi thì trời đã tối, trên đường đi Lục Tử Câm cũng trò chuyện với nàng không ít chuyện trong tông môn.